Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Chạy Trốn Ngày Cưới
Chương 8
Chạy Trốn Ngày Cưới
Tôi lắc đầu.
Một vài lời từ biệt không cần thành tiếng — cũng như một vài tình yêu, đã định sẵn là ký ức.
Việc Phó Trầm Diễn chọn rút lui, có lẽ chính là cách anh ấy nói lời tạm biệt nhẹ nhàng nhất.
Sau bữa sáng, chúng tôi đi bộ lên đồi Montmartre.
Khi ngang qua một tiệm hoa nhỏ, Giang Lâm đột ngột dừng lại: “Chờ anh chút.”
Vài phút sau, anh quay lại với một đóa hướng dương, dịu dàng cài sau tai tôi:
“Em của bảy năm sau… còn đẹp hơn anh tưởng.”
“Vậy tức là… năm đó anh đã—”
“Đã thích em à?”
Anh bật cười, siết chặt tay tôi,
“Phải, còn sớm hơn thế nữa cơ.”
Trên quảng trường trước Vương cung thánh đường Sacré-Cœur, các họa sĩ đường phố đang bày giá vẽ, vẽ ký họa cho du khách.
Một ông họa sĩ già tóc bạc vẫy tay gọi chúng tôi lại:
“Tranh đôi không? Hôm nay có ưu đãi đặc biệt nha!”
Giang Lâm kéo tôi ngồi xuống ghế:
“Vẽ hai bức nhé — một bức là bây giờ, một bức là…”
“Bảy năm trước?”
Ông cụ nheo mắt cười tinh ranh, “Tôi hiểu mà.”
Tôi tròn mắt nhìn Giang Lâm Anh cười cười:
“Năm ngoái đến Paris tổ chức triển lãm, anh có đưa ảnh của em cho ông ấy xem rồi.”
Âm thanh bút chì sột soạt vang lên đều đều.
Nắng ấm xuyên qua tán lá, chiếu lên gương mặt chúng tôi.
Ông họa sĩ thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn, rồi lại cúi đầu phác thảo.
Khi hai bức tranh hoàn thiện được đưa ra trước mắt, tôi gần như nghẹn lời.
Một bức là chúng tôi bây giờ — anh vẫn là người đàn ông luôn đứng phía sau, dịu dàng và trầm ổn.
Một bức là tôi của bảy năm trước — cô gái trẻ đứng lặng trước thềm nhà thờ, ánh mắt đầy mong chờ, nhưng phía sau là một khoảng trống không ai đến.
Và bây giờ, khoảng trống ấy đã được lấp đầy.
Bức đầu tiên là chúng tôi của hiện tại — Giang Lâm vòng tay ôm lấy vai tôi, ánh mắt anh dịu dàng đến mức như muốn tan chảy.
Còn bức thứ hai lại là cảnh từ thời đại học — trước cổng thư viện, tôi ôm sách vội vã bước ngang qua còn trong góc, Giang Lâm đang giơ máy ảnh, ống kính lặng lẽ hướng về phía tôi.
“Làm sao anh nhớ rõ đến thế…”
Tôi chạm nhẹ vào bức tranh, lòng hơi ngẩn ngơ.
“Vì đó là khoảnh khắc quan trọng nhất đời anh.”
Anh nói khẽ,
“Hôm đó nắng đẹp lắm, em mặc váy xanh giữa trang sách có một chiếc lá ngân hạnh. Khi em cúi người nhặt lên, đã quay đầu lại cười với anh.”
Tôi đã chẳng còn chút ký ức nào về khoảnh khắc đó.
Nhưng với anh, đó là một viên ngọc quý — và anh đã cất giữ nó trong tim suốt bảy năm trời.
Khi đi xuống đồi, chúng tôi ngang qua một tiệm váy cưới.
Trong ô kính trưng bày là một chiếc đầm đuôi cá kiểu dáng tối giản, đường may thanh thoát như thể sinh ra để dành cho người phụ nữ hiện đại.
Tôi bất giác dừng lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh chiếc váy cưới hàng hiệu bị tạt cà phê trước ngày cưới năm nào.
“Muốn thử không?” Giang Lâm hỏi.
“Em đã có váy cưới rồi mà.”
“Cái đó chẳng phải em ném đi rồi sao?”
“Nhưng ký ức thì không thể vứt đi được.”
Tôi khoác tay anh, mỉm cười, “Mà hiện tại thế này, em thấy còn tuyệt hơn.”
Anh khẽ gật đầu, rồi như nghĩ ra điều gì đó, đột ngột kéo tôi bước vào trong.
Chỉ tay vào chiếc đầm trong kính, anh nói với nhân viên:
“Làm ơn cho vợ tôi thử bộ này.”
Nửa tiếng sau, tôi đứng trước gương trong chiếc váy cưới mới.
Không có tầng tầng lớp lớp ren lụa, không cần đính đá lấp lánh, chỉ là lớp vải satin ôm trọn cơ thể, tựa như làn da thứ hai — đơn giản mà tinh tế đến lạ.
“Đẹp lắm.”
Giang Lâm đứng phía sau tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi,
“Nhưng vẫn không đẹp bằng em mặc áo thun trắng và quần jeans.”
Tôi bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vào ngực anh.
Khi nhân viên giơ máy chụp ảnh lên, Giang Lâm bất ngờ quỳ một gối xuống.
Từ trong túi áo, anh lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ — mở ra là một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh.
“Anh muốn bù lại cho em… một lời cầu hôn đúng nghĩa.”
Chiếc hộp nhung mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn trơn giản dị, mặt trong khắc dòng chữ nhỏ — chính là ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Lần này không trễ hẹn, không bỏ lỡ.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan chảy cả mặt trời buổi chiều:
“Tô Nhuận Dương, em có bằng lòng…”
“Em đồng ý.”
Tôi chưa để anh nói hết đã vội cướp lời, “Một trăm lần cũng đồng ý!”
Những nhân viên trong tiệm váy đồng loạt vỗ tay reo hò, có người còn tung một nắm cánh hoa hồng.
Giữa ánh nắng buổi trưa ấm áp ở Paris, người đàn ông tôi chọn một lần nữa đeo nhẫn cho tôi, rồi đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay run nhẹ vì xúc động.
Hoàng hôn, chúng tôi ngồi uống cà phê bên bờ sông Seine.
Điện thoại của Giang Lâm đổ chuông, anh liếc màn hình, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Công ty gọi.”
“Anh cứ nghe đi.”
Tôi khẽ gật đầu.
Anh đi ra xa nghe điện, bóng lưng dưới ánh tà dương trông thật vững chãi.
Tôi ngồi nhìn mặt nước lấp lánh, trong đầu lướt qua hàng loạt ký ức — bản tin từ chức của Phó Trầm Diễn, cuốn sổ tay từng ghi lại những lần anh thất hẹn, những giọt nước mắt lẫn tiếng cười suốt năm năm thanh xuân…
Cuộc đời thật kỳ diệu.
Khi bạn nghĩ mình đã đi vào ngõ cụt, thì ngay góc cua đó lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
“Tin tốt!”
Giang Lâm quay lại, mắt ánh lên vẻ hân hoan,
“Dự án với chính phủ đã được nghiệm thu, còn có thêm khách hàng mới tìm đến.”
“Từ bên Phó Trầm Diễn à?”
“Không.” Anh lắc đầu,
“Là đối tác cũ của anh ta. Họ nghe chuyện bên mình nên muốn chuyển hướng hợp tác.”
Tôi nhẹ thở ra.
Có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất: không ai phải tổn thương thêm, mỗi người đều có con đường riêng để tiếp tục bước đi.
Khi màn đêm buông xuống, tháp Eiffel sáng đèn.
Bất ngờ, Giang Lâm từ phía sau bịt mắt tôi lại:
“Dẫn em đi xem một điều đặc biệt.”
Anh dắt tôi đi qua mấy con phố nhỏ.
Đến khi dừng lại, bàn tay anh khẽ rời khỏi mắt tôi — trước mặt tôi là một nhà hàng mới mở, bảng hiệu ghi: “Tiệm Ẩm Thực Nhuận Dương.”
“Đây là…”
“Quà cho em.”
Anh đẩy cửa bước vào,
“Em từng nói muốn mở một tiệm ăn nhỏ, nhớ không?”
Tôi sững người.
Bên trong đúng hệt như trong nhật ký tôi viết hồi đại học — bàn ghế gỗ mộc, bếp mở, tường treo đồng hồ từ khắp thế giới, và trong góc có cả một chiếc kệ sách nhỏ.
“Anh biết cả chuyện này sao?”
Tôi xúc động thì thầm, ánh mắt không rời khỏi từng chi tiết trong tiệm.
“Bài Danh sách ước mơ năm tư đại học của em, em đăng trên tập san trường, anh đã cắt ra rồi cất kỹ.”
Giang Lâm gãi đầu, giọng ngập ngừng,
“Có hơi giống… kẻ theo dõi không nhỉ?”
Tôi đỏ mắt vừa buồn cười vừa cảm động, giơ tay đấm anh một cái, nhưng lại bị anh kéo vào lòng, siết chặt.
“Bà chủ tiệm, có cân nhắc thuê anh làm rửa chén không?”
“Anh mơ đi!”
Tôi kiễng chân hôn anh một cái, cười khúc khích:
“Anh chỉ cần lo ăn cho giỏi là được.”
Khi tiệm đóng cửa, chúng tôi tay trong tay dạo bước trong đêm Paris.
Từ xa vọng lại tiếng violin của nghệ sĩ đường phố, Giang Lâm bất ngờ khe khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc.
“Đợi đã… cái này…”
“Là bài em đánh đàn trong đêm văn nghệ năm hai đại học.”
Anh cười,
“Anh lén ghi âm lại, làm nhạc chuông suốt bảy năm trời.”
Tôi đứng sững giữa ánh đèn rực rỡ của thành phố và ánh nước lấp lánh nơi sông Seine, nhìn thật kỹ gương mặt người đàn ông trước mặt — đôi chân mày hơi nhíu khi nghĩ, đôi mắt đong đầy dịu dàng, và khóe môi cong lên khi anh cười… từng chi tiết đều rõ ràng đến rung động.
“Giang Lâm Tôi khẽ hỏi,
“Nếu ngày hôm đó, em không mặc váy cưới đến cục dân chính…”
“Thì anh vẫn sẽ chờ.”
Anh không chút do dự, giọng chắc nịch.
“Chờ đến ngày em thật sự nhìn thấy anh.”
Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi tay chúng tôi đan chặt, hai chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Bảy năm chờ đợi, năm năm bỏ lỡ, bao nhiêu khúc quanh, nước mắt, tiếc nuối…
Đến cuối cùng, mọi thứ đều xứng đáng.
Bởi vì — tình yêu tốt nhất, chưa bao giờ sợ đến muộn một chút.
Trên chuyến bay trở về, tôi ngồi xem lại những tấm ảnh trong máy ảnh, bất ngờ phát hiện một bức chụp trộm.
Trong ảnh, Giang Lâm đang ngồi ở phòng chờ sân bay Charles de Gaulle, đầu cúi thấp, cẩn thận viết gì đó lên một tấm bưu thiếp.
“Gửi cho ai vậy?”
Tôi tò mò hỏi.
Anh hơi ửng đỏ tai:
“Ba mẹ em.”
Tôi giật lấy tấm bưu thiếp — hàng chữ nắn nót, ngay ngắn:
“Thưa chú thím,
Nhuận Dương ở Paris sống rất vui.
Hôm nay vừa ăn món bánh crepe mà em ấy thích nhất, mép còn dính kem, trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ đáng yêu...”
“Giang Lâm!!!”
Tôi vừa thẹn vừa buồn cười, vội đưa tay bịt miệng anh.
Anh cười né tránh, tranh thủ cúi xuống hôn nhẹ lên lòng bàn tay tôi.
Lúc đó, cô tiếp viên đẩy xe đồ ăn ngang qua bắt gặp chúng tôi đang đùa nghịch.
Cô mỉm cười đầy ẩn ý:
“Vợ chồng son sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Phải, là vợ chồng son.
Mà cũng là những kẻ yêu nhau tha thiết sau tất cả những năm tháng lạc lối.
“Phải.”
Giang Lâm kiêu hãnh ôm chặt lấy vai tôi, nụ cười lấp lánh như vừa ôm trọn cả thế giới vào lòng.
Ba tuần, hai ngày — kể từ khi chúng tôi trở thành vợ chồng.
Máy bay xuyên qua tầng mây, ánh nắng rọi qua ô cửa, phủ lên đôi tay đang đan chặt của hai người.
Tôi tựa đầu vào vai anh, lòng bất chợt nhớ đến sáng hôm ấy, khoác váy cưới đứng trước cục dân chính mà một mình bật khóc.
Nếu biết rằng chỉ cần quay đầu là thấy được hạnh phúc như bây giờ…
Tôi nhất định đã không để giọt nước mắt đó rơi xuống.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Anh nghiêng đầu hỏi khẽ.
“Đang nghĩ…”
Tôi ngước nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia nghịch ngợm,
“Con đầu lòng của chúng ta, có nên gọi là... Giang Tiểu Dương không?”
Đôi mắt Giang Lâm lập tức sáng bừng lên như bầu trời đầy sao, anh siết lấy tôi, giọng run run:
“Thật à?”
“Ừm.”
Tôi đặt tay lên bụng, vẫn còn phẳng lặng chưa có gì thay đổi, khẽ nói,
“Đêm ở Paris đó…”
Anh kích động đến mức không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu hôn lên tóc tôi hết lần này đến lần khác.
Hành khách phía trước tò mò quay đầu lại nhìn, tôi xấu hổ chui rúc vào ngực anh, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc làm tôi thấy bình yên đến lạ.
Vừa hạ cánh, bật điện thoại lên, tin nhắn liên tục đổ vào.
Nổi bật nhất là một dòng của Linh Tiểu Vũ gửi:
“Anh Giang! Phó Trầm Diễn đã chuyển hết cổ phần lại rồi!”
Dưới đó còn kèm một tấm hình — là nét bút mạnh mẽ quen thuộc của Phó Trầm Diễn:
“Quà cho đứa trẻ.”
Tôi và Giang Lâm nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Bởi vì có những tha thứ không cần phải thành lời.
Cũng như có những cuộc chia ly, chẳng nhất thiết phải gặp lại.
Giống như cuốn sổ cũ nằm yên ở đáy ngăn kéo — lưu giữ vết đau cũ, đồng thời đánh dấu một khởi đầu mới.
Kéo hành lý ra khỏi sân bay, Giang Lâm bất chợt chỉ tay về phía xa:
“Nhìn kìa, cầu vồng.”
Dưới mái vòm kính khổng lồ của nhà ga, một dải cầu vồng nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Tôi chợt nhớ lại một buổi chiều mưa thật xa xưa…
Trước cổng thư viện đại học, có người lặng lẽ che ô cho tôi — mà tôi lại chưa từng để ý.
Thì ra, tình yêu đẹp nhất…
Không phải những màn rượt đuổi mãnh liệt, không phải những lời thề son sắt.
Mà là lặng lẽ ở bên. Là không rời đi, dù em chưa từng quay đầu.
Tình yêu ấy có thể đến trễ một chút, nhưng rồi sẽ đến.
Giống như cầu vồng sau mưa.
Giống như bình minh sau đêm tối.
Giống như khi tôi quay đầu lại — thì anh đã luôn ở đó, lặng lẽ chờ tôi.
“Về nhà thôi.”
Giang Lâm đẩy xe hành lý, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
“Ừ, về nhà.”
Tôi gật đầu, siết chặt tay anh.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu xuống, kéo bóng chúng tôi thật dài, thật dài.
Lần này, hai người không còn lệch nhịp, không còn lạc hướng…
Chúng tôi — đang cùng nhau bước về phía tương lai.
-Hết-