Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Công Chúa Và Những Âm Mưu Kín Đáo

Đang tải...

Chương 3

Công Chúa Và Những Âm Mưu Kín Đáo

Tại công đường, Lưu Vân Chưng tóc tai bù xù, bộ dạng chẳng khác gì kẻ điên, gào lên như muốn xé rách cổ họng.

Hắn hiểu rất rõ, mình không còn đường sống. Nhưng hắn vẫn muốn giữ lại một tia hương hỏa cuối cùng cho dòng họ.

Và hắn cũng quả thật nắm được một kẽ hở trong luật pháp.

Nghe hắn nói, ánh mắt Hồng Tú lập tức bừng sáng, lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Nàng cũng hét theo:

“Phải! Pháp luật không cho phép giết phụ nữ đang mang thai! Triệu Luan, ngươi không được giết ta!”

 

Ta bật cười nhạt, đặt chén trà xuống, từ sau bức bình phong bước ra.

Ta bước đến trước mặt Hồng Tú, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống từ trên cao.

“Các ngươi nói không sai, trong Đại Chu Luật đúng là có quy định như vậy.”

“Nhưng…” – ta chuyển giọng, âm thanh trở nên lạnh lẽo như băng tuyết.

“Lưu Vân Chưng, ngươi chắc chắn… đứa con trong bụng Hồng Tú là của ngươi sao?”

“Theo như bổn cung được biết—bên cạnh ngươi, nàng ta còn thân mật với không ít người.”

“Nào là tiểu tướng quân nhà họ Ngụy, công tử thứ ba của Thượng thư họ Trần, thậm chí là… chính em trai ruột của ngươi. Ai cũng có thể đã từng qua đêm’ cùng nàng ta…”

Lời vừa dứt, vẻ mừng rỡ trên mặt Hồng Tú lập tức đông cứng lại như bị tạt nước lạnh giữa mùa đông.

Lưu Vân Chưng như thể bị sét đánh giữa ban ngày, nét mặt cứng đờ, không tin vào tai mình.

Hắn từ từ quay đầu sang, trừng mắt nhìn Hồng Tú, ánh mắt đỏ ngầu như muốn thiêu cháy đối phương, giọng nói khàn đặc như nghẹn nơi cuống họng:

“...Là thật sao?”

“Ngươi thật sự đã tư thông với kẻ khác?”

“Đứa bé... rốt cuộc có phải là của ta không?”

 

Đối diện câu hỏi ấy, trên gương mặt Hồng Tú thoáng hiện vẻ chột dạ, chỉ một thoáng, nhưng đã lọt trọn vào mắt Lưu Vân Chưng.

Sự thật, không cần nói thêm nữa.

Mọi lời bào chữa, mọi ảo tưởng, mọi toan tính... đều sụp đổ trong khoảnh khắc đó.

6.

“Tiện nhân!”

Lưu Vân Chưng hoàn toàn phát điên.

Ngay trước mặt trăm quan, hắn lao tới, đấm đá túi bụi vào Hồng Tú, vừa đánh vừa mắng nàng là tiện phụ lăng loàn, không biết liêm sỉ.

Những lời thề non hẹn biển ngày nào, lúc này hóa thành những lời nguyền rủa độc địa nhất.

Giữa tiếng gào khóc thảm thiết, Hồng Tú sẩy thai.

Vũng máu đỏ thẫm luang ra, tàn nhẫn tuyên bố rằng cái gọi là “chân ái” của họ—đã hoàn toàn tan vỡ.

Không còn cái thai làm cớ bảo toàn mạng sống, vụ án cũng nhanh chóng được kết thúc.

Cuối cùng, Đại Lý Tự nghị án:

Lưu gia bị xử tru di cửu tộc, toàn môn chém đầu.

Hồng Tú — lăng trì xử tử.

Tất cả tội danh đều đúng theo quốc luật, danh chính ngôn thuận.

Phụ hoàng hạ bút phê chuẩn—án định.

 

Ngày hành hình, ta không đến.

Ta chỉ ở lại phủ công chúa, sai người dọn dẹp lại căn thư phòng năm xưa.

Tất cả những gì Lưu Vân Chưng để lại, ta gom lại một chỗ—châm lửa thiêu sạch.

Khói đen mù mịt, mùi tro giấy khét lẹt lan ra trong không khí.

Ấy vậy mà ta lại cảm thấy lòng mình… nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

 

Thị nữ của ta – Xuân Hòa – rón rén bước vào, tay bưng một chén canh an thần.

“Điện hạ… mọi chuyện đều qua rồi.”

Ta nhận lấy chén canh, nhưng không uống.

“Qua rồi sao? Không, vẫn chưa.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm:

“Lưu gia ngã rồi, nhưng vị trí họ để trống trong triều còn đó.

Những quan viên từng dựa vào Lưu gia cũng phải rà soát, thanh lọc từng người một.”

“Bổn cung đã viết sẵn danh sách và kiến nghị xử lý, ngươi cho người đưa vào cung trình phụ hoàng.”

Xuân Hòa sững người.

Nàng có lẽ nghĩ rằng sau tất cả, ta sẽ chìm trong đau buồn vì bị phò mã phản bội.

Nhưng không—ta đã bước tiếp từ lâu, và đang tính đến nước cờ kế tiếp.

“Điện hạ… người không đau lòng sao?” nàng khẽ hỏi.

Ta chỉ nhàn nhạt hỏi lại:

“Tại sao lại phải đau lòng?”

“Một kẻ phạm vào quốc pháp Đại Chu, bị xử đúng tội—đó chẳng phải là chuyện đáng vui mừng hay sao?”

“Mọi thứ đều đã trở về đúng vị trí vốn có của nó. Bổn cung thấy… như vậy là tốt.”

Xuân Hòa nhìn ta, khẽ gật đầu, vẻ mặt mơ hồ như hiểu, như không.

Nàng đã theo ta mười năm, nhưng… vẫn không thể thực sự hiểu được ta.

Trong thế giới của ta, không có yêu – không có hận – không có ân oán tình thù.

Chỉ có quy củ và luật lệnh.

Tất cả mọi người, mọi chuyện—đều phải vận hành theo kế hoạch của ta, từng bước một, không sai lệch nửa phân.

Lưu Vân Chưng và Hồng Tú, chẳng qua chỉ là hai viên đá chắn đường.

Còn ta—chỉ đơn giản là… nghiền nát chúng.

7.

Sau khi Lưu gia sụp đổ, kinh thành trở nên yên ắng hơn rất nhiều.

Phụ hoàng căn cứ vào danh sách ta trình lên, tiến hành một cuộc thanh trừng lớn trong triều.

Rất nhiều quan viên có năng lực nhưng xuất thân hàn vi được trọng dụng, cất nhắc.

Vị Tân thừa tướng được bổ nhiệm lần này, là môn sinh đắc ý của phụ hoàng, nổi tiếng cương trực, đặc biệt tôn trọng pháp luật.

Mỗi lần gặp ta, ông đều như gặp tri kỷ.

Chúng ta thường ngồi trong ngự thư phòng, chỉ để tranh luận về một điều khoản trong Đại Chu Luật, có khi suốt cả một buổi chiều không dứt.

Phụ hoàng thì nhàn nhã vui lòng, giao luôn nhiều việc triều chính lại cho ta và Tân thừa tướng cùng xử lý.

 

Ta bắt đầu đích thân sửa lại bộ Đại Chu Luật.

Những điều khoản mơ hồ, dễ bị lợi dụng hoặc lách luật—ta đều chỉnh lý, chi tiết hóa, bổ sung rành mạch.

 

Mẫu hậu đã từng vì chuyện đó mà tìm ta, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng.

“Luan nhi… con như vậy… sau này còn ai dám lấy con nữa?”

Bà nắm lấy tay ta, dịu giọng khuyên:

“Dẫu sao thì nữ nhi cuối cùng vẫn cần một chốn để nương tựa.

Con cứ lạnh lùng, quyết liệt, đắc tội với bao người… e rằng chẳng còn ai dám bước vào phủ công chúa đâu.”

 

Ta nhìn vào những sợi tóc bạc nơi thái dương của mẫu hậu, nghiêm túc đáp:

“Mẫu hậu, luật pháp… mới là chỗ dựa duy nhất của con.”

“Còn hôn nhân, vốn dĩ cũng chỉ là một bản khế ước.

Điều kiện cần để lập khế ước—là hai bên phải có đủ năng lực và ý chí thực hiện.

Lưu Vân Chưng hiển nhiên không có cả hai.

Vậy nên việc giải ước, chỉ là kết cục tất yếu.”

“Nếu sau này chẳng gặp được ai đủ tư cách ký khế ước đó… thì thần nữ cũng chẳng ngại sống một mình.”

 

Mẫu hậu khẽ thở dài.

Bà biết… không thể khuyên được ta nữa.

Từ đó về sau, không còn ai dám nhắc đến chuyện tái giá trước mặt ta.

Phủ công chúa của ta, cũng trở thành nơi yên tĩnh nhất trong kinh thành.

Không yến tiệc.

Không lời nịnh bợ.

Không ai dám tự tiện quấy nhiễu.

Tất cả khách nhân nếu muốn vào phủ, đều phải trình thiếp bái kiến trước, ghi rõ lý do, mục đích, và thời gian dự kiến bàn việc.

Mọi thứ đều được sắp xếp quy củ, đâu vào đấy.

Không hỗn loạn, không lỏng lẻo, không cảm tính.

Ta cực kỳ hài lòng với điều đó.