Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Cuộc Sống Mới Của Lâm Vãn

Đang tải...

Chương 1

Cuộc Sống Mới Của Lâm Vãn

Tôi tên là Lâm Vãn, hai mươi bốn tuổi, từng là vợ của thủ trưởng quân khu Hàn Mục Dương.

Không, phải nói đúng hơn là… vợ cũ.

Chỉ nửa tiếng trước, tôi tự tay ký vào thỏa thuận ly hôn, chính thức chấm dứt cuộc hôn nhân đã kéo dài sáu năm.

Khi nhìn thấy gương mặt Hàn Mục Dương vì kinh ngạc mà biến sắc, trong lòng tôi lại dâng lên một thứ khoái cảm khó diễn tả bằng lời.

“Lâm Vãn, em điên rồi sao?” Anh ta bất ngờ bật dậy, bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn vàng phủ một tầng u ám, “Anh nói rõ là ly hôn giả, sao em có thể coi là thật?”

Tôi bật cười, nụ cười lạnh tanh trong lúc đang thu dọn đồ đạc trên bàn.

Ly hôn giả?

Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc tin vào câu nói đó, ngoan ngoãn ký tên, chuyển hộ khẩu ra ngoài, để lại căn nhà hôn nhân cho anh ta và Lục Tố Kỳ.

Và rồi sao?

Lục Tố Kỳ ở lại đó suốt hai mươi năm.

Còn tôi… trở thành người bị bỏ rơi thực sự, cô đơn suốt quãng đời còn lại.

“Hàn Mục Dương, anh nói là ly hôn giả. Vậy cho tôi hỏi—khi nào thì Lục Tố Kỳ rời khỏi căn nhà này?” Tôi xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh.

Câu hỏi ấy, ở kiếp trước tôi từng hỏi không biết bao nhiêu lần.

Và lần nào… cũng chỉ nhận được sự lấp liếm.

Quả nhiên, ánh mắt anh ta thoáng chần chừ: “Cô ấy… sức khỏe không tốt, cần yên tĩnh để dưỡng bệnh.”

“Dưỡng bệnh hai mươi năm à?”

“Em đang nói linh tinh cái gì vậy?” Giọng anh ta trầm xuống, gằn từng chữ, Lâm Vãn, hôm nay em bị sao vậy? Trước đây em đâu có ích kỷ như thế, em luôn thấu hiểu mà?”

Đúng, kiếp trước tôi đã quá thấu hiểu.

Thấu hiểu đến mức nhường cả căn nhà hôn nhân.

Thấu hiểu đến mức chui vào sống ở một căn hộ cũ kỹ, tồi tàn.

Thấu hiểu đến mức tận mắt chứng kiến chồng mình tay trong tay với một người đàn bà khác.

Nhưng đó là Lâm Vãn của kiếp trước.

Còn kiếp này… tôi không muốn sống như một kẻ mù quáng nữa.

“Thấu hiểu đến vậy là quá đủ rồi.” Tôi cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn, nhét thẳng vào túi xách. “Từ hôm nay, chúng ta không còn liên quan. Lục Tố Kỳ muốn ở lại bao lâu cũng được—dù sao căn nhà đó bây giờ là của cô ta.”

Nói xong, tôi kéo vali bước ra cửa không hề quay đầu lại.

“Lâm Vãn!”

Hàn Mục Dương sải bước đuổi theo, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, “Em không thể đi như vậy! Còn các con thì sao? Tiểu Quân và Tiểu Hoa vẫn còn quá nhỏ!”

Bị anh ta siết chặt đến đau rát, tôi vùng tay ra, ánh mắt vẫn bình tĩnh:

“Con sẽ đi cùng tôi.”

“Không được!” Anh ta gần như gào lên, giọng khàn đặc vì tức giận. “Một người phụ nữ như em, mang theo hai đứa nhỏ thì sống kiểu gì? Em không có việc làm, không có thu nhập, lấy gì để nuôi chúng?”

Câu nói này… kiếp trước tôi cũng từng nghe.

Khi đó, tôi thật sự bị thuyết phục.

Cam tâm tình nguyện để lại con, tay trắng rời đi.

Và kết cục thì sao?

Dưới bàn tay chăm sóc của Lục Tố Kỳ, Tiểu Quân mới mười hai tuổi đã bỏ học. Tiểu Hoa mười bốn tuổi bị đưa đi làm thuê tận nơi xa, đến chết tôi cũng không gặp lại con thêm lần nào nữa.

Kiếp này… dù có phải liều mạng, tôi cũng tuyệt đối không lặp lại sai lầm ấy.

“Anh yên tâm, tôi có cách.” Tôi hất tay anh ta ra, giọng nói lạnh nhạt đến mức chính tôi cũng thấy xa lạ. “Ngày mai tôi sẽ đưa các con đi. Từ giờ trở đi, đường ai nấy bước.”

Hàn Mục Dương sững người.

Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ, người vợ mềm yếu trước kia lại có thể dứt khoát như vậy.

“Lâm Vãn…” Anh ta gọi tôi, giọng trầm thấp, có phần hoảng loạn mà chính bản thân cũng chưa nhận ra. “Em đang hiểu lầm gì đó phải không? Giữa anh và Lục Tố Kỳ thật sự không có gì cả… Cô ấy chỉ… chỉ cần người chăm sóc thôi.”

“Cần anh chăm sóc?” Tôi bật cười. “Hàn Mục Dương, anh là thủ trưởng quân khu chứ đâu phải bảo mẫu. Cô ta yếu đến mức cần chăm sóc thì nên vào bệnh viện. Tại sao phải sống trong nhà chúng ta?”

Anh ta nghẹn họng.

Môi mấp máy, nhưng lại không thể nói thành lời.

Tôi không buồn liếc nhìn thêm, quay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài sân, Lục Tố Kỳ đang ngồi trên ghế mây đọc sách. Ánh trăng vắt ngang qua vai cô ta, phủ lên dáng người mong manh một lớp dịu dàng thanh tú giả tạo.

Nghe tiếng động, cô ta ngẩng đầu. Vừa thấy chiếc vali trong tay tôi, ánh mắt liền hiện lên một tia đắc ý.

“Lâm Vãn, chị định đi đâu vậy?” Giọng nói mềm mại đến gai người.

Kiếp trước, tôi từng bị vẻ ngoài vô hại này mê hoặc.

Tưởng rằng cô ta hiền lành, yếu đuối, không tranh đoạt với đời.

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rõ—cô ta còn độc địa hơn bất cứ ai.

“Lục Tố Kỳ, từ mai nơi này chính là nhà của cô.” Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào gương mặt đầy giả tạo ấy. “Hy vọng cô thật sự biết trân trọng cái nhà này.”

Cô ta khựng lại, hiển nhiên không ngờ tôi lại nói thẳng như thế. Sắc mặt lập tức cứng đờ.

“Lâm Vãn, ý chị là gì vậy?”

“Tôi nói đúng nghĩa đen thôi.” Tôi nhếch môi cười nhạt. “Tôi và Hàn Mục Dương đã ly hôn. Từ nay trở đi, nơi này là thiên hạ của hai người.”

Nói rồi, tôi quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại.

Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng anh ta gào lên gần như tuyệt vọng:

“Lâm Vãn! Em đứng lại cho anh!”

Nhưng tôi không dừng nữa.

Đời này, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà làm tổn thương chính mình thêm lần nào nữa.

Khoảnh khắc bước qua cánh cổng, tôi hít sâu một hơi, như thể hít cả tự do và quyết tâm vào lồng ngực.

2.

Không khí của tự do — thật sự rất tuyệt.

Tôi đưa hai đứa nhỏ đến ở tạm trong nhà khách của đơn vị.

Tiểu Quân tám tuổi, Tiểu Hoa sáu tuổi, cả hai đều là những đứa trẻ hiểu chuyện hơn tuổi.

Khi thấy tôi lặng lẽ thu dọn hành lý, Tiểu Quân đỏ hoe mắt, giọng khàn khàn hỏi:

“Mẹ… sao mình phải rời khỏi nhà vậy ạ?”

Còn Tiểu Hoa thì phản ứng mạnh hơn. Nó ôm chặt lấy chân tôi, nước mắt giàn giụa:

“Con không muốn rời xa ba… Con muốn về nhà!”

Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con bé, tay vuốt ve gương mặt mềm mại của nó.

“Tiểu Hoa, mẹ đưa các con tới một ngôi nhà mới, được không?”

“Thế… còn ba thì sao?” Tiểu Quân hỏi nhỏ, giọng rụt rè đầy lo lắng.

Tim tôi nhói lên. Nhưng tôi vẫn giữ vững sự bình tĩnh cần có, chậm rãi trả lời:

“Ba… đã có người khác ở bên cạnh rồi. Ba không còn cần chúng ta nữa.”

Tiểu Quân tuy còn nhỏ nhưng lại sớm già dặn, nghe xong thì im lặng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu thu dọn giúp tôi.

Còn Tiểu Hoa thì lại càng khóc to hơn, ôm lấy tôi mà nức nở:

“Con không cần người đàn bà khác! Con muốn ba với mẹ ở bên nhau cơ!”

Tôi ôm siết lấy con gái, cổ họng nghẹn ứ, suýt chút nữa đã bật khóc theo.

Các con vô tội. Nhưng tôi không thể để chúng tiếp tục sống trong cảnh bị xem thường, bị chèn ép, bị đẩy ra rìa như kiếp trước.

Vì muốn giữ lấy cái gọi là mái ấm đủ đầy, tôi từng cắn răng chịu đựng bao uất ức.

Để rồi đổi lại chỉ là một người cha trên danh nghĩa, một mẹ kế độc ác, và một tuổi thơ bị bóp nát đến không thể lành lại.

Kiếp này, tôi thà để con chịu chút tổn thương trước mắt, còn hơn để các con lặp lại vết xe đổ tàn nhẫn ấy.

“Tiểu Hoa ngoan, mẹ hứa… mẹ sẽ đưa con sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.” Tôi thì thầm bên tai con bé, như thể đang hứa với chính mình.

Ngay lúc ấy, cửa phòng bị đẩy ra.

Hàn Mục Dương sải bước vào, vẻ mặt u ám đến mức khiến cả căn phòng lạnh đi vài độ.

Sau lưng anh ta là Lục Tố Kỳ, dáng vẻ dịu dàng như thể chưa từng làm chuyện gì tổn thương ai.

“Lâm Vãn, em làm đủ trò điên rồ chưa? Mau theo anh về nhà!”

Tôi lập tức đứng chắn trước hai đứa nhỏ, ánh mắt kiên quyết:

“Đây mới là nhà của ba mẹ con tôi.”

“Ba!” — Tiểu Hoa vừa thấy anh ta, lập tức lao tới ôm chặt lấy.

Hàn Mục Dương cúi xuống bế con gái lên, ánh mắt thoáng dịu lại trong giây lát. Nhưng rồi rất nhanh, anh ta lại lạnh lùng nhìn tôi:

“Các con theo ba về.”

“Không được.” Tôi bước lên trước một bước, giọng cứng rắn. “Các con là của tôi.”

Anh ta bật cười khẩy, giọng đanh lại:

“Cô dựa vào cái gì? Cô không có việc làm, không có thu nhập. Nếu ra toà, quyền nuôi con chắc chắn thuộc về tôi.”

Từng lời như nhát dao đâm thẳng vào ngực.

Kiếp trước, chính vì câu nói đó mà tôi đã lựa chọn buông xuôi.

Nhưng đời này, tôi không còn yếu thế nữa.

“Hàn Mục Dương, đừng quên tôi là con gái của Lâm Quốc Khanh.” – Tôi điềm tĩnh nhắc nhở.

Ngay lập tức, sắc mặt anh ta biến đổi.

Lâm Quốc Khanh, cha tôi, từng là thủ trưởng quân khu. Dù hiện giờ đã nghỉ hưu, nhưng uy tín trong quân đội vẫn còn vững như núi Thái.

Kiếp trước, tôi quá mềm yếu, chưa từng nghĩ đến chuyện dựa vào cha.

Còn bây giờ, tôi sẽ không ngu ngốc như thế nữa.

“Lâm Vãn, chúng ta… có thể ngồi xuống nói chuyện không?” – Lục Tố Kỳ bỗng lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đã lóe lên vẻ toan tính không giấu được.

“Không có chuyện gì cần phải nói.” – tôi cắt lời, ánh mắt lạnh như băng. “Lục Tố Kỳ, cô muốn căn nhà đó, tôi để lại. Nhưng với con tôi, cô đừng hòng chạm vào.”

Gương mặt cô ta khẽ co lại.

“Lâm Vãn, chị nói vậy khiến người ta thấy tổn thương đấy. Tôi… tôi chỉ vì sức khỏe không tốt, cần được tĩnh dưỡng một thời gian…”

“Cần gì cơ?” – tôi nhìn cô ta, giọng nhạt như nước lã nhưng lạnh đến thấu xương. “Cần sống trong nhà người khác? Cần chồng người ta ngày đêm chăm sóc? Cô nghĩ tôi ngu ngốc dễ bị lừa à?”

Sắc mặt Lục Tố Kỳ lập tức đỏ bừng. Lớp vỏ ngoài dịu dàng tan vỡ chỉ trong tích tắc.

“Lâm Vãn, cô đừng quá đáng!” – cuối cùng, cô ta cũng xé toạc chiếc mặt nạ đạo đức, giọng đầy căm phẫn. “Tôi và Mục Dương thật lòng yêu nhau! Còn cô, vợ cả thì đã sao chứ?”

Khuôn mặt Hàn Mục Dương tối sầm lại:

“Lục Tố Kỳ, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?”

“Linh tinh?” – nước mắt rưng rưng, Tố Kỳ bật khóc. “Mục Dương, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Từng ấy năm, những điều anh làm cho em đều là giả hết à?”

Hàn Mục Dương há miệng, nhưng không thể nói nên lời.

Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn một màn kịch quen thuộc, trong lòng không hề gợn sóng.

Kiếp trước, tôi đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần. Nước mắt cũng cạn từ lâu rồi.

Tôi cúi xuống, nhẹ giọng nói với Tiểu Quân:

“Con thấy rồi đấy. Đó là ba con – cùng với người phụ nữ mà ông ta yêu thương.”

Tiểu Quân ngước nhìn cha, ánh mắt còn non nớt nhưng đã ngập tràn hoang mang:

“Ba… thật sự ba không cần chúng con nữa sao?”

Bị con hỏi thẳng, sắc mặt Hàn Mục Dương tái đi:

“Tiểu Quân, không phải như vậy… Ba…”

“Đủ rồi.” – Tôi siết chặt tay con trai. “Chúng ta đi.”

“Lâm Vãn!” – tiếng quát vang lên sau lưng tôi, đầy giận dữ và đe dọa. “Nếu em dám đưa con đi, thì anh sẽ…”

Tôi ngoảnh đầu lại, ánh mắt lạnh băng và đầy châm biếm:

“Anh sẽ làm gì? Báo cảnh sát tố tôi bắt cóc chính con ruột của mình? Hay đi méc với ba tôi rằng con gái ông ấy không nghe lời?”

Lời nói ấy khiến Hàn Mục Dương nghẹn họng, sắc mặt trắng bệch, không thốt nên câu.

Tôi dắt tay Tiểu Quân, một tay bế Tiểu Hoa, sải bước ra khỏi nhà khách không ngoái đầu lại.

Phía sau lưng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Lục Tố Kỳ, cùng tiếng gào vô lực của Hàn Mục Dương.

Nhưng tất cả những âm thanh đó… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Từ hôm nay trở đi, Lâm Vãn tôi – sẽ sống vì chính mình.