Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Đằng Sau Một Cuộc Hôn Nhân Giả
Chương 1
Đằng Sau Một Cuộc Hôn Nhân Giả
Ngay tại góc rẽ tầng năm, tôi vô tình đối mặt với Tôn Nhạc Hàm.
Túi giấy kraft trên tay cô ta bất ngờ bung ra, đặc sản Vân Thành rơi lăn ra khắp sàn.
Khi ngẩng đầu thấy tôi, ánh mắt cô ta bình thản, rồi cúi xuống nhặt một hộp quà đưa cho tôi.
“Chị Giang, đây là đặc sản tôi và chồng đi tuần trăng mật ở Vân Thành mua về, chị nếm thử nhé.”
Hai chữ “Vân Thành” như một mũi kim đâm thẳng vào tim tôi.
Thẩm Dịch Chu từng vô số lần vòng tay qua eo tôi thì thầm: “Đợi xong dự án, anh sẽ đưa em đến Vân Thành, ngắm biển hoa dưới chân núi tuyết, ăn bánh hoa hồng chuẩn nhất.”
Câu nói ấy anh lặp đi lặp lại suốt tám năm, từ thời còn tăng ca vô danh đến khi lên chức lãnh đạo, vậy mà chưa từng thực hiện.
Lần gần nhất anh nhắc đến là lúc rời khỏi cục dân chính, chỉ lẩm bẩm: “Vân Thành có gì vui đâu?”
Hóa ra… anh đã sớm đưa người phụ nữ khác đến ngắm núi tuyết, biển hoa rồi.
Cổ họng tôi nghẹn lại, đến cả hơi thở cũng mang vị đắng.
Tôi khẽ khàn giọng, đi thẳng vào trọng điểm: “Cô biết tôi và Thẩm Dịch Chu đã đăng ký kết hôn chưa?”
Tôn Nhạc Hàm vén tóc ra sau tai, mỉm cười nhàn nhạt: “Biết chứ.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, cố tìm chút vẻ vô tội nào đó.
Đàn ông có tiền dễ đổi tính, biết đâu cô ta chỉ là thực tập sinh bị quyền lực của Thẩm Dịch Chu dụ dỗ.
Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu cô ta chịu rút lui, tôi có thể nhờ người đưa cô ta vào một công ty niêm yết tốt hơn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tôn Nhạc Hàm đã dập tắt toàn bộ sự tự lừa mình của tôi.
“Anh ấy bảo hai người chỉ làm giấy tờ giả.”
Tôi hoảng hốt lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra, đưa trước mặt cô ta: “Dấu mộc của cục dân chính đây, sao lại là giả được?”
Tôn Nhạc Hàm hất mạnh quyển sổ đỏ ra, bật cười đầy khinh miệt: “Nực cười thật, Dịch Chu nói chị bị th/ần k/inh, luôn ảo tưởng anh ấy là chồng mình. Nhìn chị bây giờ, đúng y như thế.”
Cô ta giẫm đôi giày cao gót lên, cố tình đạp qua quyển sổ, để lại một dấu giày đen rõ rệt trên tấm ảnh.
“Anh ấy đăng ký với chị chỉ là trách nhiệm của một tổng giám đốc đối với cấp dưới bị t/âm th/ần thôi.”
Nói xong, cô ta lắc eo rời đi, tiếng giày cao gót vang lên như từng nhịp gõ vào trái tim đang rạn nứt của tôi.
Tôi như bị vét sạch sức lực, ngồi phịch xuống đất, không sao đứng dậy nổi.
Tôi, một tiểu thư của tập đoàn nghìn tỷ, lại giả dạng dân thường đi làm thuê chỉ để Thẩm Dịch Chu không tự ti.
Tám năm trời, chúng tôi lén nắm tay trong phòng trà, chia nhau tô mì trong những đêm tăng ca, vẽ ra tương lai trên chiếc giường nhỏ của phòng thuê.
Sau lưng, tôi âm thầm sửa kế hoạch cho anh, cầu xin ba giúp anh thăng chức vượt cấp, kéo bạn bè có điều kiện đến đầu tư cho anh.
Tôi cùng anh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, chật vật lắm mới đến được bước đăng ký kết hôn, vậy mà cuối cùng lại bị xem như ảo tưởng của một người t/âm th/ần?
Nước mắt rơi xuống tờ đăng ký kết hôn, loang thành một mảng nhòe.
Tôi dùng tay áo ra sức lau dấu giày, nhưng vết bẩn như in chặt vào đó, càng lau càng rõ.
Vừa khóc, tôi vừa gọi cho trợ lý riêng của ba: “Trợ lý Lý, giúp tôi tra tình trạng hôn nhân của Thẩm Dịch Chu.”
Tôi lê bước quay về chỗ làm, chưa bao lâu đã nhận được tin nhắn của trợ lý Lý.
“Tiểu thư, cô và Thẩm Dịch Chu vẫn đang trong trạng thái đã kết hôn.”
“Nhưng Tổng giám đốc Thẩm đã cho người sửa dữ liệu trong hệ thống, đổi tên vợ anh ta thành Tôn Nhạc Hàm.”
“Một khi ly h/ôn, anh ta có thể đổ lỗi cho nhân viên và chiếm một nửa tài sản của cô.”
Tôi siết chặt nắm tay.
Tất cả hào quang của Thẩm Dịch Chu đều do tôi mang đến.
Anh ta dám phản bội tôi, tôi sẽ tự kéo anh ta xuống từ mây cao.
Trợ lý Lý gửi hồ sơ của Tôn Nhạc Hàm.
Chính Thẩm Dịch Chu trực tiếp phỏng vấn cô ta, một thực tập sinh năm ba mà anh ta trả lương mười vạn một tháng.
Vào công ty, khi các thực tập sinh khác phải bắt đầu từ dưới, Tôn Nhạc Hàm lại được đưa thẳng lên tầng sáu mươi làm trợ lý tổng giám đốc.
Địa chỉ nhà cô ta khai cũng là căn hộ cao cấp ngay đối diện công ty, do Thẩm Dịch Chu nhân cớ nghỉ trưa để mua.
Tay tôi run bần bật khi cầm hồ sơ.
Tôi không tiếc để anh ta giẫm lên mình mà thăng tiến, vậy mà anh lại để người phụ nữ khác hưởng thành quả.
Tôi còn chưa kịp tính toán thì Thẩm Dịch Chu đã tìm đến chất vấn: “Vợ à, em tra dữ liệu của anh trong hệ thống hả?”
Làm lãnh đạo đúng là tiện, mọi động tĩnh của tôi trong công ty đều có người báo lại cho anh ta.
“Dù quan hệ tốt đến đâu, anh cũng là tổng giám đốc, em là một nhân viên nhỏ mà tự tiện tra anh thì không hợp lý đâu?”
“Hơn nữa, vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng.”
Tôi cố nén cảm xúc, nhìn anh ta tiếp tục diễn.
Tám năm nay, tôi thức đêm sửa phương án, chạy khách hàng, che chắn khó khăn cho anh, còn anh chỉ mang đến chút “giá trị tinh thần”.
Tôi tăng ca đến nửa đêm rồi phát sốt, anh ngồi xổm trong văn phòng hạ sốt vật lý cho tôi đến sáng.
Tôi vô tình nói thích bánh quế hoa ở thành Nam, anh dậy sớm vòng đường ba suốt mấy tuần để mua đặt lên bàn tôi.
Sinh nhật tôi, anh treo đầy đèn trong phòng thuê, bưng chiếc bánh tự làm, hứa khi công việc ổn định sẽ mua cho tôi nhà lớn…
Những điều nhỏ bé ấm áp ấy như dây leo quấn chặt tim tôi, khiến tôi tin rằng tình cảm trong mắt anh là thật.
Nên tôi chưa từng nghi ngờ việc anh về muộn, tiệc tùng hay đi công tác dài ngày.
Chỉ là một vở kịch tình cảm tinh vi, lừa tôi dốc hết tâm sức để trải đường cho anh.
Tôi gửi cho anh ảnh chụp màn hình: “Anh không cho tôi tra hệ thống là vì sợ tôi biết vợ anh ghi là Tôn Nhạc Hàm đúng chứ?”
Điện thoại im lặng một lát, rồi Thẩm Dịch Chu giải thích: “Cô ấy chỉ là thực tập sinh không có dựa dẫm, ghi tên anh vào mục vợ/chồng giúp cô ấy tránh bị chèn ép trong công việc…”
Còn những ấm ức tôi chịu khi giấu thân phận thì tính sao?
Không muốn nghe nữa, tôi thẳng tay cúp máy.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động cúp máy anh.
Ngay sau đó, điện thoại nội bộ reo lên, Thẩm Dịch Chu lấy danh nghĩa lãnh đạo ra lệnh: “Giang Du, em lên phòng anh ngay.”
Tôi chuẩn bị tinh thần đối mặt, cửa vừa hé, Thẩm Dịch Chu đã kéo eo tôi áp vào cửa.
Tôi nắm chặt tay đấm lên vai anh, giọng khàn vì giận: “Thẩm Dịch Chu, anh dựa vào đâu mà đối xử đặc biệt với cô ta như vậy?”
Thẩm Dịch Chu dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má tôi, giọng ngọt đến mức khiến người ta mềm lòng: “Cô ấy mới ra trường, khó tìm việc, anh chỉ cho cô ấy mượn tên làm chỗ dựa thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Đừng suy nghĩ nhiều?” Tôi đẩy anh ra, mắt đã đỏ lên.
“Vậy công sức tôi bỏ ra, anh không thấy sao?”
Ánh mắt Thẩm Dịch Chu sâu đến mức khiến tôi dao động: “Sao anh không thấy? Em ghen đến mức môi tái đi, anh xót lắm.”
Anh quay lại lấy ly nước đưa đến môi tôi: “Uống ít nước cho dịu.”
Tôi nghiêng đầu né, bực bội: “Không uống, tôi phải xuống chuẩn bị báo cáo.”
Thấy tôi không nghe, Thẩm Dịch Chu bóp chặt cằm tôi.
Anh uống một ngụm lớn, rồi bất ngờ áp môi lên môi tôi.
Dòng nước ấm cùng hơi thở anh tràn xuống cổ họng tôi.
Tôi vô thức nuốt mấy ngụm liền.
Một cơn choáng ập đến, ánh đèn xoay tròn.
Gương mặt Thẩm Dịch Chu với vẻ tối tăm dần nhòe đi…