Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Kỷ Niệm Ngày Đắng

Đang tải...

Chương 1

Kỷ Niệm Ngày Đắng

Tôi vừa đặt chân đến Thượng Hải để đàm phán một hợp đồng lớn thì nhận được tin chồng mình – Trần Duy Hàn – sau tiệc chúc mừng lại dắt cô trợ lý riêng là Hứa Diễm Kha... lên xe “hòa hợp tâm hồn”.

Tôi chụp lại đống bao cao su dùng xong bị vứt lăn lóc trên ghế sau rồi đăng thẳng vào group chung của công ty.

“Giám đốc Trần, làm ơn nhắc cô trợ lý nhà anh dọn dẹp hậu trường cho gọn gàng một chút.”

Không ngờ, người phản hồi lại không phải chồng tôi mà là… chính Hứa Diễm Kha.

Một đoạn ghi âm bật lên:

“Vâng… chị Vy… Ưm… Duy Hàn… Hay mình ra ban công đi anh…”

Có vẻ hai người họ vẫn chưa nhận ra tin nhắn đó đang nằm trong nhóm công ty.

Tiếng thở dồn dập của Trần Duy Hàn vẫn vang lên mơ hồ trong đoạn ghi âm.

Tôi không do dự gửi một tin nhắn cho ba mình:

“Ngưng toàn bộ khoản đầu tư vào Trần thị.”

---

Năm giờ sáng, điện thoại của Trần Duy Hàn réo không ngừng, như thể muốn gọi cả linh hồn tôi tỉnh dậy.

Tôi để mặc nó reo đến cuộc thứ mười, đến khi tự động ngắt kết nối.

Chưa kịp thở xong một hơi, nó lại đổ chuông.

Tôi ngồi dậy, châm thuốc, lòng vẫn còn giữ chút mềm lòng: Nếu anh ta có thể cho tôi một lời giải thích chấp nhận được, thì chuyện này… chưa chắc đã không thể bỏ qua.

Thế nhưng, vừa bắt máy đã bị chửi thẳng vào mặt:

“Lê Khả Vy, em bị điên rồi đúng không?”

“Em dám đăng cái đó lên group chung? Em muốn tôi mất hết mặt mũi à? Em muốn Diễm Kha sống sao trong công ty đây?”

“Rồi tại sao lại gọi ba em rút vốn? Em có biết chúng tôi đang đàm phán hợp đồng lớn thế nào không? Vốn vừa rút, vụ này coi như tiêu luôn!”

Tôi còn nghe thấy tiếng Hứa Diễm Kha nức nở từ phía sau:

“Giám đốc Trần… xin anh đừng giận… chị Khả Vy chắc là hiểu lầm thôi…”

“Lê Khả Vy, em lập tức đính chính trong group! Nói là ảnh giả! Nói tôi và Diễm Kha không có gì hết! Bảo ba em rót vốn lại!”

Cái giọng quen thuộc của một kẻ chưa từng nghĩ tới hậu quả.

Quả nhiên mấy năm nay tôi chiều quá, khiến anh ta quên mất cái ghế “giám đốc Trần” là từ đâu mà có.

Tôi chuyển sang loa ngoài, vứt điện thoại lên gối:

“Ý anh là… anh và trợ lý Hứa đang đóng vai trong xe à?”

“Cô câm miệng!” – Trần Duy Hàn gào lên, giọng đã pha lẫn chút chột dạ.

“Tôi… tôi hôm đó uống hơi nhiều… em biết mấy tiệc tiếp khách rồi đấy… tôi thật sự không nhớ rõ chuyện gì xảy ra…”

Tôi nhếch môi, thản nhiên đáp:

“Vậy có muốn tôi gửi bản ghi từ camera hành trình lên group để giúp anh nhớ không?”

Anh ta im lặng vài giây, rồi hạ giọng:

“Vậy… em muốn sao…”

Tôi dụi tàn thuốc, ngồi thẳng dậy, từng từ từng chữ rành mạch:

“Bảo Hứa Diễm Kha dọn sạch cái xe, sau đó tự viết đơn nghỉ việc. Nếu không, Trần thị chuẩn bị phá sản cũng vừa.”

Dứt lời, tôi cúp máy.

Tôi và Trần Duy Hàn tuy không phải môn đăng hộ đối, nhưng vì đời trước ông tôi và ông nội anh ta từng là chiến hữu, hai nhà sớm có hôn ước, nên mới thành thân.

Nói cho rõ ràng: anh có thể chơi bời kiểu gì tôi cũng mặc, nhưng nếu còn dám ngang nhiên diễn trò ngay trước mặt tôi, để tôi mang tiếng với thiên hạ, thì xin lỗi — xem thử ai cao tay hơn ai.

Không lâu sau, Trần Duy Hàn gửi cho tôi một bức ảnh chiếc xe đã được vệ sinh sạch sẽ, kèm theo bản hợp đồng xin nghỉ việc.

Tôi chỉ lướt qua vài giây rồi gật đầu, phê duyệt hồ sơ đầu tư của anh ta.

Đúng lúc ấy, điện thoại hiện thông báo: ngày mai là kỷ niệm năm năm ngày cưới.

Tôi từng đặt bàn trước ở một nhà hàng Tây nổi tiếng, bàn đó phải book trước cả tháng mới có — định bụng sẽ giữ chút lễ nghĩa.

Tôi gửi cho anh ta thời gian và địa chỉ, xem như ném ra một cái thang để anh ta bước xuống.

Chỉ cần từ nay về sau anh ta không dính dáng đến Hứa Diễm Kha nữa, thì tôi vẫn có thể để anh ta tiếp tục làm "quý ngài họ Trần" danh giá.

Anh ta không nhắn lại, tôi đoán là đã đọc rồi.

Tối hôm đó, anh ta không về nhà. Chỉ nhắn một câu: “Tăng ca ở công ty.”

Còn gửi kèm một bức ảnh văn phòng với mấy người vẫn đang cắm mặt vào màn hình.

Tôi không phải kiểu đàn bà hay ghen bóng ghen gió. Chỉ cần không thấy Hứa Diễm Kha lởn vởn quanh anh ta nữa, tôi vẫn chọn tin tưởng.

Hôm sau, gần chiều, tôi kết thúc công việc sớm, lái xe đến trước tòa nhà Trần thị để đón anh đi ăn.

Tôi đứng cạnh cửa xe, gió thổi lùa nhẹ qua tóc, chờ đợi với một chút mong đợi xen lẫn hy vọng.

Anh ta không nhắn lại. Tôi đoán chắc bận nên quên mất.

Thời gian từng phút trôi qua trong im lặng.

Giờ hẹn sắp tới rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của Trần Duy Hàn.

Tôi gọi, chuông mới đổ mấy tiếng đã bị tắt máy.

Lòng tôi, vốn đang bình thản, bắt đầu lặng lẽ rung lên từng đợt khó chịu.

Kết hôn đã năm năm, tôi chưa từng một lần bước vào công ty của anh ta.

Ngày trước anh ta nói muốn tự lập, không muốn tôi chen vào chuyện làm ăn.

Nhưng giờ thì tôi thật sự muốn biết — cái công việc gì mà đáng giá đến mức có thể quên cả ngày kỷ niệm kết hôn.

Tôi sải bước đi thẳng vào căn phòng lớn nhất cuối hành lang — văn phòng tổng giám đốc của Trần Duy Hàn.

Cửa chỉ khép hờ, bên trong vắng lặng không một bóng người.

Nhưng ánh mắt tôi lại dừng lại ở cánh cửa kế bên — mới tinh, còn thơm mùi sơn.

Trên bàn đặt bảng tên sáng bóng: Phó Tổng Giám Đốc – Hứa Diễm Kha.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ ôm xấp tài liệu bước ra từ phòng trà, vừa thấy tôi liền lễ phép hỏi:

“Chị tìm ai ạ?”

“Tổng giám đốc Trần đâu?”

Cô gái tươi cười đáp:

“À, anh ấy vừa đi ăn mừng với phó tổng Hứa rồi ạ, chắc chưa đi xa đâu. Hôm nay là ngày phó tổng chính thức nhậm chức, tổng giám đốc nói nhất định phải ăn mừng cho đàng hoàng...”

“Tiểu Đào!”

Một chị nhân viên lớn tuổi hơn bỗng bật dậy, ngắt lời bằng giọng nghiêm túc, ánh mắt liên tục ra hiệu như muốn lật mí lên tới trán.

Tiểu Đào ngẩn ra, chớp mắt liên tục, không hiểu mình vừa lỡ lời ở chỗ nào.

Tốt lắm.

Tăng ca? Ăn mừng thăng chức?

Anh giỏi lắm, Trần tiên sinh.

Tôi không nói gì thêm, xoay người rời đi, lái xe thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.

Dù sao tiền cũng đã chuyển khoản từ lâu, ăn một mình thì ăn một mình.

Tôi ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, vị trí đã đặt trước.

Trên bàn là hai phần bò bít tết vừa được phục vụ, nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng tôi hoàn toàn không có khẩu vị.

Điện thoại rung lên.

Thông báo ba khoản tiền vừa bị trừ khỏi tài khoản lần lượt hiện ra:

500.000 tệ, 200.000 tệ, 800.000 tệ.

Tôi không cần đoán cũng biết Trần Duy Hàn tiêu những khoản đó vào đâu.

Bó hồng nhập từ Pháp cắm trên bàn, bên cạnh là hộp quà đựng chìa khóa xe thể thao mới tinh — giờ nhìn lại, tất cả đều chỉ như đang giễu cợt tôi.

Tiền tiêu rồi thì thôi, ít nhất phải ăn cho đáng.

Tôi cầm dao nĩa lên, vừa cắt miếng thịt đầu tiên, thì…

Một tràng cười quen thuộc vang lên từ phía cửa nhà hàng.

Ngẩng đầu lên, Trần Duy Hàn xuất hiện. Ánh mắt sáng bừng, gương mặt đầy vui vẻ.

Tay còn ôm sát eo Hứa Diễm Kha, cứ như thể cô ta mới là người vợ hợp pháp.

Và rồi, ánh mắt anh ta chạm phải tôi.

Nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức cứng đờ, cánh tay đang ôm eo người phụ nữ bên cạnh như bị bỏng, vội vàng buông xuống.

Trong mắt anh ta hiện lên một tia hoảng loạn rõ rệt, nhưng chỉ thoáng qua rồi bị anh ta kìm nén lại, thay bằng vẻ bình tĩnh giả tạo.

Anh ta không để ý đến Hứa Diễm Kha, bước nhanh về phía bàn tôi ngồi, cau mày, ra vẻ kinh ngạc:

“Khả Vy? Em cũng ở đây à? Ăn tối với người đàn ông nào vậy?”

Ánh mắt anh ta đảo qua phần bò bít tết chưa ai động đến đối diện tôi — rõ ràng đang cố tình đánh lạc hướng.

Tôi đặt dao nĩa xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, giọng điềm nhiên:

“Anh tự nhớ lại xem, hôm nay là ngày gì?”

Trần Duy Hàn khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, một lúc sau mới như sực nhớ ra điều gì đó. Anh ta gượng cười, mang theo chút lúng túng:

“À… kỷ niệm năm năm à?”

“Trời ơi, dạo này anh bận đến mụ cả đầu, suýt nữa quên mất luôn…”

“Sao em không nhắc anh sớm hơn một tiếng?”

Anh ta cố dùng giọng điệu nửa đùa nửa oán trách để hóa giải bầu không khí ngột ngạt.

Tôi không buồn đáp lại câu “sao không nhắc”, chỉ nhìn thoáng qua anh ta, rồi liếc về phía Hứa Diễm Kha — lúc này đang đứng cách đó vài bước, thần sắc rõ ràng có phần lúng túng.

Cô ta mặc một bộ đầm mới cắt may, dáng ôm sát, chất vải cao cấp, vừa nhìn đã biết là hàng đặt riêng.

Nếu tôi nhớ không nhầm, dòng sản phẩm giới hạn của thương hiệu đó giá khởi điểm đã là 400.000 tệ.

Tôi hỏi thẳng:

“Vậy tại sao lại dẫn cô ta đến đây?”

Trần Duy Hàn nhìn theo ánh mắt tôi, sắc mặt bắt đầu trở nên cứng ngắc:

“À… em nói Diễm Kha à?”

“Anh đã nghe lời em, để cô ấy rời khỏi công ty rồi. Thủ tục cũng xong hết cả rồi.”

“Cô ấy đi theo anh bao năm, cũng không có đồng nào gọi là bồi thường, anh thấy áy náy nên mời cô ấy ăn bữa tối. Gọi là… kết thúc trong hòa khí thôi mà.”

Tôi liếc sang bộ đồ cao cấp mới tinh trên người Hứa Diễm Kha, lại nghĩ đến ba khoản chuyển khoản tổng cộng 1.500.000 tệ vừa bị trừ khỏi tài khoản khi nãy.

Tự nhiên, trong lòng đã có câu trả lời.

Bữa tiệc chia tay này… đúng là tiêu chuẩn “người nhà họ Trần”. Đắt, nhưng hèn.