Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Món Quà Đặc Biệt Từ Tầng Hầm

Đang tải...

Chương 4

Món Quà Đặc Biệt Từ Tầng Hầm

9

Sau cơn sóng gió ở buổi tiệc tối, Trình Ngôn hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường.

Nhưng anh ta không biến mất.

Ngược lại, anh ta như miếng kẹo cao su dính chặt không gỡ ra được, bắt đầu quấy rối tôi một cách điên cuồng.

Mềm không được, anh ta chuyển sang cứng.

Cầu hòa không xong, anh ta liền muốn hủy hoại tôi.

Xe của tôi bị người ta tạt sơn đỏ.

Trước cổng công ty thường xuyên xuất hiện xác chuột chết.

Thậm chí còn có thư đe dọa gửi thẳng về nhà.

Không cần điều tra cũng biết là ai làm.

Tôi báo cảnh sát.

Nhưng vì không có chứng cứ trực tiếp, cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo miệng.

Điều này ngược lại còn khiến anh ta thêm ngông cuồng.

Tối hôm đó, tôi tăng ca đến rất muộn.

Trong công ty đã không còn ai.

Tôi xuống hầm gửi xe lấy xe.

Hầm xe trống trải.

Vừa đi đến cạnh xe, tôi mới lấy chìa khóa ra.

Phía sau đột nhiên lao ra một bóng đen.

Một chiếc khăn tay thấm đầy ê-te bịt chặt miệng mũi tôi.

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng sức người đó rất lớn.

Ý thức dần trở nên mơ hồ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, tôi nghe thấy tiếng cười âm u của Trình Ngôn.

“Khương Ninh, mềm cứng đều không ăn, vậy thì đừng trách tôi độc ác.

Sau đêm nay, tôi xem cô còn cao cao tại thượng kiểu gì nữa.”

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói trên một chiếc giường sắt cũ nát.

Xung quanh là những bức tường loang lổ, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc.

Đây là một nhà kho bỏ hoang.

Trình Ngôn ngồi trên chiếc ghế đối diện, trong tay cầm một chiếc máy quay.

Bên cạnh còn đứng mấy tên du côn.

Thấy tôi tỉnh lại, Trình Ngôn bước tới, vỗ vỗ lên mặt tôi.

“Tỉnh rồi à, đại tiểu thư.”

Biểu cảm của anh ta méo mó, điên cuồng.

“Cô không phải khinh thường tôi sao?

Cô không phải chê tôi bẩn sao?

Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị một đám đàn ông chơi đùa là thế nào!”

Anh ta dựng máy quay, chĩa thẳng vào chiếc giường sắt.

“Một lát nữa tôi sẽ quay lại toàn bộ quá trình, tung lên mạng.

Tôi muốn cả thế giới nhìn thấy, Khương đại tiểu thư kiêu ngạo, dưới thân đàn ông cầu xin ra sao!”

Mấy tên du côn xoa tay, cười dâm đãng, vây lại.

Tôi biết mình không được hoảng.

Càng là lúc thế này, càng không được hoảng.

“Trình Ngôn, anh có biết mình đang làm gì không?”

Tôi nhìn anh ta, cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh.

“Bắt cóc, cưỡng hiếp, phát tán video đồi trụy.

Cộng tất cả những tội này lại, đủ để anh ngồi tù đến mục xương.”

“Ngồi tù?”

Trình Ngôn cười ha hả.

“Chỉ cần có mấy video này, cô dám báo cảnh sát sao?

Cô dám để bố cô biết sao?

Đến lúc đó, cô sẽ là một con chó của tôi!

Tôi bảo cô làm gì, cô phải làm nấy!”

Dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tôi ngoan ngoãn nghe lời, nụ cười càng thêm điên dại.

“Hơn nữa, chỉ cần lấy được cổ phần của cô, tôi có thừa tiền thuê luật sư giỏi nhất.

Đến lúc đó, ai ngồi tù còn chưa chắc đâu!”

Thì ra anh ta nhắm tới điều này.

Dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để khống chế tôi, ép tôi giao cổ phần.

Thật là vô phương cứu chữa.

Tôi hít sâu một hơi, không nhìn mấy tên du côn ghê tởm kia nữa.

Mà nhìn thẳng vào Trình Ngôn.

“Trình Ngôn, anh thật sự nghĩ tôi sẽ để anh bắt cóc mà không hề phòng bị sao?”

Trình Ngôn sững người.

“Cô… cô có ý gì?”

“Anh nghĩ tôi không biết anh đang theo dõi tôi?

Anh nghĩ camera trong hầm xe là đồ trang trí à?

Anh nghĩ… trên người tôi không có thiết bị định vị sao?”

Lời tôi vừa dứt.

Bên ngoài nhà kho đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.

Sắc mặt Trình Ngôn tái nhợt.

“Không… không thể nào! Sao có thể…”

Mấy tên du côn nghe thấy còi cảnh sát lập tức hoảng loạn.

“Anh Trình, chuyện… chuyện gì vậy?

Chẳng phải nói là vạn vô nhất thất sao?”

“Chết tiệt, bị con đàn bà này chơi xỏ rồi!

Chạy mau!”

Mấy người xoay người định bỏ chạy.

“Rầm!”

Cửa lớn nhà kho bị phá tung.

Đặc cảnh vũ trang xông thẳng vào.

“Không được nhúc nhích! Cảnh sát!”

Nòng súng đen ngòm chĩa vào từng người bên trong.

Đám du côn lập tức ôm đầu ngồi xổm, run lẩy bẩy.

Chỉ có Trình Ngôn như phát điên, chộp lấy con dao hoa quả trên bàn, lao tới trước mặt tôi.

Lưỡi dao áp sát cổ tôi.

“Đừng tới đây! Đừng ai tới đây!

Nếu không tôi sẽ giết cô ta!”

Anh ta gào thét điên loạn, tay run bần bật.

Lưỡi dao rạch qua da tôi.

Đội trưởng cảnh sát quát lớn.

“Trình Ngôn, bỏ dao xuống!”

“Tôi không bỏ!

Bỏ là tôi chết chắc!

Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe!

Tôi phải rời khỏi đây!”

Trình Ngôn kéo tôi lùi về phía sau.

Cơ thể anh ta dán sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập và mồ hôi lạnh khắp người anh ta.

Anh ta thật sự sợ rồi.

Cũng thật sự điên rồi.

Tôi bị anh ta ghì chặt đến hơi khó thở.

Nhưng tôi không cầu xin, ngược lại còn bật cười.

“Trình Ngôn, anh nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem, có giống một con chó mất nhà không?”

Cảm xúc của Trình Ngôn càng kích động, lưỡi dao lại ấn sâu thêm vài phần.

“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!”

Máu theo cổ tôi chảy xuống, nhuộm đỏ cổ áo.

“Anh nghĩ bắt được tôi là có thể chạy thoát sao?

Anh nhìn ra ngoài đi.”

Tôi khó nhọc ngẩng cằm, ra hiệu cho anh ta nhìn ra cửa sổ.

Ngoài kia, không chỉ có xe cảnh sát.

Mà còn có vô số ánh đèn flash đang lóe lên.

Phóng viên.

Phóng viên do chính tôi sắp xếp.

“Tiêu đề ngày hôm nay tôi đã nghĩ sẵn cho anh rồi.

‘Con rể hào môn bắt cóc vợ cũ, đường cùng hóa tù nhân.’”

“Cô… cô cố ý?”

Trình Ngôn trừng to mắt, mặt đầy vẻ không dám tin.

“Đúng vậy, tôi cố ý.”

Tôi nhịn đau, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm.

“Không cho anh một cơ hội phạm tội, thì làm sao tống anh vào đó đạp máy khâu cho được?

Dù sao thì mấy tội tham ô trước đó, nhiều nhất cũng chỉ mười năm tám năm là cùng.

Cộng thêm tội bắt cóc chưa thành, lại còn cố ý gây thương tích nữa…

Chậc chậc, đời này anh đừng mơ có ngày bước ra ngoài.”

10

Trình Ngôn hoàn toàn sụp đổ.

Ngay khoảnh khắc anh ta phân tâm, tay bắn tỉa lập tức nắm bắt thời cơ.

“Đoàng!” một tiếng súng vang lên.

Cổ tay Trình Ngôn trúng đạn, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.

Đặc cảnh lập tức ập lên, đè chặt anh ta xuống nền đất.

Tôi được giải cứu.

Một tay che vết thương trên cổ, nhìn Trình Ngôn bị ghì mặt xuống bùn đất.

Anh ta vẫn vùng vẫy, vẫn chửi rủa.

“Khương Ninh! Con đàn bà độc ác! Tao làm ma cũng không tha cho mày!”

Tôi bước tới, dùng gót giày cao gót giẫm lên mu bàn tay anh ta.

Chính là bàn tay vừa cầm dao.

Nghiến mạnh.

“Aaaaaa!”

Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nhà kho.

“Làm ma à? Vậy anh cũng phải chết được đã.”

“Yên tâm, tôi sẽ nhờ người chăm sóc anh thật tốt ở bên trong.

Anh sẽ sống thọ trăm tuổi.

Đằng trước không dùng được nữa, thì đằng sau chẳng phải vẫn còn sao.”

Trình Ngôn bị áp giải lên xe cảnh sát.

Trước khi đi, anh ta nhìn tôi, gằn giọng.

“Khương Ninh, cô đúng là ác quỷ.”

Thứ chờ đợi anh ta, là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

Còn tôi, được đưa vào bệnh viện.

Chỉ là vết thương ngoài da, băng bó chút là xong.

Nhưng để đạt hiệu quả, tôi vẫn ở phòng VIP, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng mình bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng.

Dư luận nghiêng hẳn về phía tôi.

Trình Ngôn trở thành chuột chạy qua đường, ai gặp cũng muốn đánh.

Ngay cả nhà họ Trình cũng bị vạ lây.

Vốn đã lung lay sắp đổ, Trình thị dưới cú sốc bê bối này, chính thức tuyên bố phá sản.

Còn “Tâm Can Can” Lâm Nhu – kẻ cuốn tiền bỏ trốn kia.

Cô ta tưởng chạy là xong sao?

Ngây thơ.

Tôi cho người tra hành tung của cô ta.

Cô ta trốn sang thành phố bên cạnh, dùng số tiền cuốn được từ Trình Ngôn để bao nuôi một gã trai trẻ, sống khá ung dung.

Thậm chí còn mang thai.

Chuyện này… thú vị rồi.

Tính thời gian thì đứa trẻ này tuyệt đối không thể là của Trình Ngôn.

Dù sao quãng thời gian đó, Trình Ngôn còn đang làm “hải sản tươi sống” trong kho lạnh.

Sau khi ra ngoài thì… cũng đã không còn dùng được nữa.

Tôi cho luật sư mang tin này vào trại tạm giam cho Trình Ngôn.

Nghe nói, vừa biết chuyện, anh ta đã thổ huyết ngay tại chỗ.

Anh ta vẫn luôn tin rằng Lâm Nhu yêu mình thật lòng.

Vì cô ta mà trở mặt với tôi.

Kết quả, người ta không chỉ cuốn sạch tiền của anh ta, còn tặng thêm cho anh ta một cái sừng to đùng.

Cú đả kích này, còn đau hơn cả ngồi tù.

Vài ngày sau, tôi nhận được tin.

Trình Ngôn tự sát trong trại giam.

Không thành.

Được quản giáo cứu lại, nhưng tinh thần bị kích thích nặng, phát điên.

Suốt ngày trong trại gào lên:

“Đó là con của tôi!”

“Trả tiền lại cho tôi!”

Điên rồi thì tốt.

Điên rồi mới càng đau khổ.

Còn Lâm Nhu.

Tôi chỉ đơn giản là tiết lộ vị trí của cô ta cho gia đình mấy tên du côn đã bị bắt.

Những kẻ đó vì tham gia bắt cóc, đều bị tuyên án nặng.

Gia đình họ đang chẳng biết trút giận vào đâu.

Nghe nói kẻ đầu sỏ vẫn nhởn nhơ ở thành phố bên cạnh, lập tức kéo nhau sang.

Lâm Nhu bị chặn trong căn phòng trọ.

Tiền bị cướp sạch.

Gã trai trẻ thấy không ổn liền chuồn mất.

Trong lúc xô đẩy, cô ta sảy thai.

Con mất.

Tiền mất.

Người cũng coi như hỏng rồi.

Nghe nói sau đó cô ta điên điên dại dại về quê.

Gả cho một lão độc thân ly dị có con riêng.

Ngày ngày sống trong cảnh không đánh thì mắng.

Đó chính là báo ứng.

Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại.

Tôi đứng trước cửa kính sát sàn trên tầng cao nhất của công ty.

Nhìn xuống dòng xe tấp nập của thành phố.

Văn phòng của Trình Ngôn đã bị tôi cải tạo thành phòng gym.

Những thứ xui xẻo kia, từ lâu đã bị vứt sạch.

Công ty dưới sự dẫn dắt của tôi, giá cổ phiếu tăng vọt.

Tôi trở thành “nữ cường nhân” nổi tiếng trong giới thương trường.

Không còn ai dám nói tôi là “đại tiểu thư chỉ biết mua túi” nữa.

Còn tình yêu ư?

Thứ đó là cái gì?

Có thơm bằng kiếm tiền không?

Tôi xoay người, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.

Cuộc sống…

Mới chỉ bắt đầu.

-hết-