Chương 1 - Người Anh Từng Yêu Không Phải Là Em
Tối hôm ấy, khi gặp lại mối tình đầu, Thẩm Tri Châu đặc biệt cuồng nhiệt với tôi.
Sau khi hết hứng, anh ta nói: “Em không còn giống lúc anh yêu em nữa.”
Tôi cứ tưởng đó chỉ là lời đùa giỡn giữa vợ chồng.
Nhưng khi tôi đang lơ mơ ngủ, anh lại thì thầm một câu:”Nhưng cô ấy vẫn giống như lúc anh yêu cô ấy.”Tim tôi chợt thắt lại.
Nghĩa là…
Họ đã ngủ với nhau hôm qua.
1
Lúc gặp Châu Vi, tôi và Thẩm Tri Châu đang ăn tối.
Ăn được nửa bữa, tay anh ta bỗng khựng lại.
Ánh mắt dừng lại trên một người phụ nữ cách đó không xa.
Khi quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh đã đầy lúng túng.
Anh nhíu mày nhìn tôi rồi nói: “Sao mặt em dạo này to thế? Thả tóc xuống cho nhỏ mặt đi.”
Tay tôi đang gắp thức ăn thì khựng lại giữa không trung: “Gì cơ?”
Anh ta rút khăn giấy đưa cho tôi, không trả lời, chỉ nói: “Không có gì, khóe miệng em dính dầu kìa, lau đi.”
Ngay sau đó, anh đứng dậy, lấy áo khoác khoác lên người tôi.
“Ăn no bụng phình ra rồi, để người ta thấy thì kỳ lắm.”
Giọng điệu nghe qua thì bình thường, nhưng đầy vẻ chán ghét.
Trong phòng ấm 28 độ, vậy mà anh còn cài luôn cả nút áo cho tôi.
“Ngồi thẳng lên, hóp bụng lại.” Anh nói.
Anh cư xử lạ lùng đến mức khiến tôi ngơ ngác, cứ như tôi là con rối để anh điều khiển—anh nói gì, tôi làm nấy.
Nhưng rồi, sau khi nhìn tôi vài giây, anh lại bắt đầu lục túi xách của tôi.
Người đàn ông thường ngày chỉn chu, điềm tĩnh, giờ tay lại khẽ run.
Thấy trong túi chỉ có mỗi khăn giấy.
Anh cau mày nhìn tôi: “Bây giờ em ra ngoài không mang theo đồ trang điểm nữa à?
Son môi cũng không mang luôn?”
Tôi nhìn anh ngơ ngác, không thể tin đây là người từng nói thích tôi để mặt mộc.
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Rõ ràng trước đây chính anh nói…
Trang điểm không tốt cho thai nhi.
Đến khi tôi sinh con.
Anh lại nói, trang điểm không tốt cho em bé.
Vậy nên tôi dứt khoát không trang điểm luôn.
Chỉ đến khi người phụ nữ xinh đẹp kia từ phía xa bước đến, tôi mới hiểu tại sao anh lại kỳ lạ như vậy.
“Lâu quá không gặp, Thẩm Tri Châu.”
Người phụ nữ trước mặt có gương mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển, đưa bàn tay thon dài ra.
Thẩm Tri Châu lập tức đứng dậy.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, anh đã kịp che giấu ánh mắt sáng bừng lúc thấy cô ta ban nãy.
Ánh nhìn anh lịch sự, từ tốn đưa tay ra:
“Châu Vi, lâu rồi không gặp.”
Hai bàn tay bắt nhau một cách lịch thiệp trong hai giây ngắn ngủi.
Cuộc hội ngộ giữa hai người, chỉnh chu đến mức tôi không nhìn ra chút sơ hở nào.
Sau vài câu xã giao, Châu Vi quay sang nhìn tôi, trong mắt mang theo một chút coi thường:
“Đây là… chị dâu à?”
2
Thẩm Tri Châu vốn là người rất biết giữ thể diện.
Dù lúc đó anh ta có cảm thấy tôi không thể đem ra khoe, vẫn vòng tay ôm vai tôi lại.
“Ừ, đây là chị dâu em, Giang Tuyết.”
Châu Vi hơi cong khóe miệng, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi.
Ngay khi ánh nhìn rời đi, cô ta lại nghiêng đầu, liếc tôi thêm một cái.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Châu đã lên tiếng thay tôi giải thích.
Anh nói:”Cô ấy trước kia không như vậy đâu. Mới sinh con chưa bao lâu nên…
…nên trông hơi luộm thuộm một chút, thất lễ rồi.”
Nghe đến đó, mặt tôi lập tức nóng bừng, tim như bị bóp nghẹt.
Một cảm giác tự ti bất giác dâng lên trong lòng.
Câu “chào cô” mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra, mà cũng chẳng nuốt xuống được. Nghẹn đến khó chịu.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Thẩm Tri Châu.
Trước khi ra ngoài, tôi đã cố dỗ con ngủ.
Muốn thay bộ đồ mới, trang điểm nhẹ một chút, thì anh lại nói:
“Đừng tốn thời gian, em để mặt mộc cũng rất xinh rồi.”
Anh còn bảo: “Anh thích cái vẻ mộc mạc, thuần khiết của em.”
Tôi không hài lòng với vóc dáng của mình, cứ lục tung tủ đồ tìm cái gì đó trông gọn người hơn.
Vậy mà anh lại bảo: “Em vẫn đang trong thời kỳ cho con bú mà, béo là huân chương của em! Em không xấu đâu, em là người có công lớn nhất trong nhà mình đấy!”
Tôi tin lời anh.
Mặt mộc, mặc đồ rộng rãi rồi ra ngoài.
Nhưng giờ thì sao?
Ngay giữa chốn đông người, anh nói tôi… luộm thuộm.
Ngay trước mặt Châu Vi – người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, từng ánh mắt cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ – anh nói tôi… không ra gì.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, tay anh siết nhẹ vai tôi, như muốn trấn an.
Anh kéo tôi lại gần, cười nói: “Vợ anh trước kia đẹp lắm đấy nhé.”
Lời vừa khen vừa chê của Thẩm Tri Châu khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Châu Vi thì vừa xoắn một lọn tóc trên đầu ngón tay, vừa nghiêng đầu nhìn tôi:
“Nhìn ra được mà.
À đúng rồi, chị dâu, hôm nay em có buổi tụ tập với mấy bạn học cũ, chị không phiền nếu chồng chị qua đó chào hỏi bạn cũ chút nhỉ?
Em đoán chắc chị dâu sẽ không để bụng đâu, nhìn chị là biết kiểu phụ nữ hiền hậu, rộng lượng rồi.”
“Đương nhiên rồi.” – Thẩm Tri Châu lên tiếng trước cả khi tôi kịp nói –”Vợ anh lúc nào cũng hiểu chuyện, đúng không em?”
3
Anh nhìn tôi, ra hiệu bằng ánh mắt như muốn tôi cho anh chút thể diện.
Tôi vẫn luôn nghĩ, Thẩm Tri Châu là một người chồng tốt.
Ba năm kết hôn, anh cưng chiều tôi như trẻ con.
Chưa bao giờ nặng lời, những cảm xúc nhỏ nhặt của tôi, anh luôn để ý.
Dù hôm nay anh có hơi quá đáng, nhưng giữa chốn đông người…
Tôi nghĩ, thể diện này tôi nên cho anh.
Vậy nên tôi cố tỏ ra thoải mái, gật đầu:
“Ừ, anh đi đi.”
Khi nói ra câu đó, tôi vẫn hy vọng Thẩm Tri Châu sẽ nhận ra tâm trạng tôi không ổn, sẽ quay lại ngồi ăn cùng tôi cho trọn bữa.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhõm thở ra một hơi:
“Anh chỉ qua chào hỏi rồi quay lại ngay.”
Không ngoảnh đầu, anh theo Châu Vi rời đi.
Hai người vừa đi vừa cười nói, khoảng cách gần đến đáng ngờ.
Không biết anh nói gì, mà Châu Vi quay đầu nhìn tôi, rồi che miệng cười khúc khích với anh.
Thái độ của cô ta khiến tôi vô thức cúi xuống nhìn lại chính mình.
Lòng bắt đầu rối bời, tự vấn:
Có phải hôm nay tôi ăn mặc thật sự quá xuề xòa?
Nhưng chẳng ai quan tâm đến sự ngượng ngùng của tôi.
Bàn bên kia chỉ có mỗi Châu Vi là nữ.
Cô ta nâng ly uống rượu, mấy người đàn ông còn lại liền vỗ tay, reo hò.
Thẩm Tri Châu tuy không vỗ tay, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô ta.
Châu Vi mặc áo trễ vai, từng cử động đều mang theo vẻ nửa kín nửa hở, đầy mê hoặc.
Eo thon, da trắng mịn, rực rỡ một cách đầy toan tính.
Cô ta như ngôi sao giữa dàn ánh đèn vây quanh.
Còn tôi thì như một trò cười – thỉnh thoảng lại hứng chịu những ánh mắt đầy châm chọc lướt qua từ phía họ.
Càng nghĩ tôi càng bực.
Nhưng cách tôi được dạy dỗ khiến tôi không thể kéo anh ta về,
cũng không thể vô lý mà đập bàn lật ghế.
4
Một tiếng sau.
Thẩm Tri Châu nhận được cuộc gọi, vội vã bước đến nói với tôi:
“Công ty có việc, anh phải đi xử lý gấp. Em tự lái xe về được chứ?”
Lời còn chưa dứt, Châu Vi cũng bước theo tới.
“Anh sắp đi à?”
“Ừ, công ty có việc, anh phải xử lý chút.”
“Vậy… tiện đường thì cho em quá giang nhé?”
Châu Vi nghiêng đầu hỏi tôi, giọng điệu như dò xét:
“Chị dâu không phiền chứ?”
“Tôi phiền.” – tôi đáp.
Cả hai người đều khựng lại.
Tôi là kiểu người tính khí hiền lành, phản ứng chậm, nói năng không khéo, chẳng thích tranh chấp với ai.
Nhưng tôi cũng không rộng lượng đến mức để chồng mình đưa một người phụ nữ vừa uống rượu về nhà.
Cảm nhận được sự bất mãn của tôi, Thẩm Tri Châu ghé sát tai thì thầm:
“Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa! Anh uống rượu rồi, làm sao lái xe?
Em mau lái xe về trước đi, lúc nãy mẹ gọi bảo con đói khóc um cả nhà.”
Anh biết rõ điểm yếu của tôi là con.
Chỉ cần nghe đến con đang đói, đang khóc, tôi lập tức chẳng còn để tâm đến gì khác.
Cả ánh mắt khiêu khích đầy thách thức của Châu Vi lúc ấy, tôi cũng bỏ qua luôn.
5
Về đến nhà, tôi mới biết mình bị Thẩm Tri Châu lừa.
Con vẫn ngủ ngon lành, mẹ chồng đang cười ha hả vì xem video trên điện thoại.
Tôi nghẹn một hơi ngay ngực, khó chịu đến mức gọi cho anh ta.
Gọi nhiều lần mà không ai bắt máy.
Nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, tôi thấy ấm ức đến mức trào nước mắt.
Cả buổi tối không ngủ được, chỉ mong anh ta về để nói chuyện cho ra lẽ.
Nửa đêm, cuối cùng Thẩm Tri Châu cũng về nhà.
Trước đây, mỗi lần anh về muộn, tôi luôn đứng chờ ở cửa, lấy dép cho anh, hỏi xem có mệt không.
Nhưng hôm nay, tôi tắt hết đèn.
Thẩm Tri Châu lại làm như không nhận ra tôi đang giận.
Anh bước vào trong trạng thái say mèm, dựa hơi men mà nhào tới hôn tôi.
Tôi bị anh làm cho bối rối.
Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lời trách cứ chất chứa trong lòng…
chỉ mới vài cái hôn của anh đã khiến tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.
Sinh con đã gần nửa năm, hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động gần gũi.
Anh dịu dàng, cẩn thận, luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Ánh mắt anh nhìn tôi cũng ngập tràn sự áy náy.
Sự dịu dàng ấy khiến tôi nguôi giận quá nửa.
Tôi nghĩ…
chắc đây là cách anh chọn để xin lỗi tôi.
Khi mọi cảm xúc qua đi, tôi gối đầu lên tay anh.
Anh ôm tôi vào lòng, khẽ nói:
“Em không còn giống lúc anh yêu em nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Tôi nép vào lòng anh, nhẹ nhàng đấm anh một cái rồi nói:
“Anh cũng đâu giống như thường ngày đâu nhé, hôm nay chủ động ghê.”
Thẩm Tri Châu không trả lời.
Chỉ có tiếng ngáy khẽ vang lên, đều đều.
Sau khi tôi cũng mơ màng thiếp đi, lại cứ có cảm giác suốt cả đêm anh ấy trở mình liên tục.
Giống như có điều gì đó nghẹn nơi cổ họng, muốn nói mà không thể, khiến anh thao thức không yên.
Đến khi trời dần sáng, tôi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng anh không kìm được mà thì thầm một câu:
“Nhưng cô ấy vẫn giống như lúc anh yêu cô ấy.”