Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Phiên Tòa Định Mệnh
Chương 1
Phiên Tòa Định Mệnh
Trước khi phiên tòa chính thức diễn ra, vị thẩm phán với gương mặt nghiêm trang cất giọng hỏi:
“Nguyên đơn và bị đơn đã nắm rõ hậu quả của phiên xét xử lần này chưa? Nếu nguyên đơn thua kiện, toàn bộ tài sản sẽ chuyển nhượng sang bị đơn, đồng thời còn bị tuyên phạt…”
Lời nói còn chưa dứt thì đã bị một giọng khác ngắt lời.
“Nếu bị đơn thua, sẽ phải nhận án chung thân, không có quyền xin bảo lãnh.”
Chồng tôi — Đặng Đình Thịnh — ánh mắt lạnh như băng hướng về phía tôi, trên gương mặt là sự chán ghét lộ rõ, tựa như anh ta chưa từng quen biết người vợ từng cùng mình vào sinh ra tử suốt bao năm qua.
Ngồi bên cạnh anh ta, tay đan tay đầy thân mật, thể hiện rõ dáng vẻ của một “chính thất” không thể thay thế, chính là em gái cùng cha khác mẹ của tôi — Sư Vận Nhi.
Cô ta liếc về phía tôi, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo cùng chút khinh thường.
Thẩm phán tiếp tục nhìn sang tôi.
Trước khi ông kịp cất lời thêm, tôi đã ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh và kiên định, giọng nói rõ ràng vang lên:
“Xin phép được bắt đầu phiên tòa.”
Tiếng búa nện xuống vang vọng cả khán phòng.
Phiên xét xử chính thức mở màn.
2.
Tội danh đầu tiên mà Đặng Đình Thịnh đệ đơn kiện tôi chính là: “Bỏ mặc cha mẹ, không chu toàn bổn phận phụng dưỡng.”
Nhân viên tòa án bật máy chiếu, trình bày nội dung cáo buộc lên màn hình lớn trước toàn bộ khán phòng.
Cùng lúc đó, một màn hình phụ cũng sáng lên — hiển thị hàng loạt bình luận trực tiếp từ hàng chục nghìn cư dân mạng đang theo dõi phiên xử.
“Ủa trời? Đây chẳng phải thiên kim nhà họ Sư — Sư Hiểu Nguyệt sao? Không ngờ cô ta thật sự bị đưa ra tòa à???”
“Xỉu ngang! Hồi đó tôi mê couple Sư Hiểu Nguyệt với Đặng Đình Thịnh điên đảo luôn ấy!”
“Không ngờ đằng sau gương mặt hiền lành đó lại là loại người m//áu lạnh như vậy…”
Nhìn những dòng bình luận lướt nhanh trên màn hình, nét mặt của Sư Vận Nhi sáng lên vẻ hả hê, càng dựa sát hơn vào cánh tay của Đặng Đình Thịnh.
Tôi vẫn giữ im lặng, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt đến trắng bệch.
Trên màn hình lớn, đoạn ghi hình cáo buộc bắt đầu được phát.
Người xuất hiện là ông ngoại tôi — mái tóc đã bạc trắng, dáng người gầy gò tiều tụy.
Đôi mắt mờ đục của ông nhìn thẳng vào ống kính, nước mắt rơi lã chã như từng hạt đậu giọng nói nghẹn lại, run rẩy từng câu.
“Hiểu Nguyệt à… bà ấy là người yêu thương cháu nhất mà, bà ngoại ruột của cháu đấy!”
“Cháu nỡ lòng nào vứt bà ra cái vùng ngoại ô hoang vắng, để bà một mình vật lộn sống qua ngày như vậy?”
“Lương tâm cháu… còn không?”
3.
Cả phòng xử án lập tức rộ lên những tiếng xì xào.
Bàn tay đặt trên mặt bàn của Đặng Đình Thịnh bất giác siết lại, nét mặt mang theo chút nặng nề như đang cố kiềm nén nỗi đau.
Sư Vận Nhi nghiêng người an ủi, dịu dàng vỗ nhẹ lên tay anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ như đang dỗ dành.
Thừa lúc mọi người đang dồn chú ý về phía màn hình, cô ta cố tình nhếch môi, vung tay khoe chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng chim bồ câu, như muốn chọc tức tôi.
Tôi khẽ cười, nụ cười đầy băng giá.
“Còn cười được nữa kìa, đúng là mặt dày không biết xấu hổ.”
“Loại người như cô ta, biến khỏi thế gian luôn đi thì hơn!”
“Chung thân là còn nhẹ đấy, đáng ra phải kéo ra xử bắn!”
Cư dân mạng điên cuồng buông lời cay nghiệt, bình luận từng dòng như dao cắt.
Cùng lúc đó, một nhân viên tòa án bước đến bên tôi, mang theo thiết bị đặc biệt.
Đó là loại máy hiện đại bậc nhất hiện nay — có thể trích xuất toàn bộ ký ức trong não bộ con người, đồng thời tích hợp công nghệ nhận diện lời nói dối.
Từng có không ít người vì không chịu nổi cơn đau trong quá trình trích xuất mà đành cúi đầu nhận tội.
Tôi đã chủ động đăng ký sử dụng phương pháp này, nhưng Sư Vận Nhi và Đặng Đình Thịnh lại hoàn toàn không hay biết.
Sắc mặt Sư Vận Nhi lập tức tối sầm, trong khi Đặng Đình Thịnh vẫn điềm tĩnh như không, ánh mắt nhìn tôi đầy khinh miệt.
“Cô còn trò gì chưa tung ra nữa đây?”
Máy móc khởi động.
Từng đợt đau đớn dữ dội dội thẳng vào người tôi, như có hàng trăm lưỡi dao bén ngót cứa vào từng tấc nội tạng, giày xéo mọi giác quan.
Những đoạn ký ức bị bóc tách ra từng phần, lần lượt trình chiếu trên màn hình lớn trước mặt tất cả mọi người.
4.
Ba năm sau ngày mẹ tôi chủ động đề nghị ly hôn, hai mẹ con rời khỏi nhà và dọn về sống cùng ông bà ngoại.
Ông ngoại tôi là người cổ hủ, trọng nam khinh nữ, từ lâu đã chẳng ưa mẹ, vì thế cũng không có nhiều thiện cảm với tôi.
Chỉ có bà ngoại là luôn dang rộng vòng tay yêu thương.
Bà rất khéo léo, dù chỉ có vài nguyên liệu giản dị trong bếp cũng có thể nấu thành những bữa ăn đậm đà, ngon miệng.
Lúc ấy sức khỏe bà vẫn còn tốt. Vào mỗi mùa hè, bà lại dắt tôi ra bờ sông sau nhà để mò cua bắt cá.
Tôi còn nhớ rõ những lúc bà xoa đầu tôi, giọng nói hiền hòa như gió sớm:
“Hiểu Nguyệt là ánh trăng sáng nhất trên trời cao, là báu vật trong tim bà.”
Khi ấy tôi đã mười ba tuổi, đủ lớn để hiểu phần nào những mâu thuẫn giữa người lớn, cũng hiểu rằng mỗi lần bà gắp cho tôi miếng thịt là lại bị ông quát tháo.
Tôi gối đầu lên đùi bà, nhẹ nhàng xoa lên đôi bàn tay thô ráp, đầy vết chai do năm tháng lam lũ để lại, thầm thì trong lòng:
“Bà ơi, lớn lên nhất định con sẽ khiến bà được sống trong an yên và hạnh phúc.”
Bà mỉm cười, ánh mắt đong đầy yêu thương:
“Hiểu Nguyệt chỉ cần có tấm lòng ấy, với bà như vậy là đủ rồi.”
5.
Những mảnh ký ức tươi đẹp ấy cứ thế ùa về trong tâm trí tôi.
Tôi – người luôn giữ được sự bình tĩnh trong mọi tình huống – vậy mà khi trông thấy gương mặt bà ngoại hiện lên trên màn hình, cảm xúc dâng trào như nước vỡ bờ, hàng lệ nóng thi nhau lăn dài trên má.
Ngay cả Đặng Đình Thịnh cũng thoáng có chút rung động, khóe mắt bất giác đỏ hoe.
Bà ngoại yêu thương tôi bằng cả trái tim, yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với anh ta cũng vô cùng chân thành và tử tế.
Chỉ riêng Sư Vận Nhi là sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt ánh lên vẻ ghen ghét và khó chịu.
“Không thể hiểu nổi, bà ngoại tốt đến vậy mà cô ta vẫn nhẫn tâm làm thế, đúng là thứ vong ân bội nghĩa!”
“Đời tôi chưa từng thấy đứa cháu gái nào tệ bạc như vậy!”
Các dòng bình luận trên màn hình trực tiếp tràn ngập phẫn uất và chỉ trích.
Còn tôi chỉ lặng lẽ nhìn những lời đó, đôi mắt lạnh như sương tuyết.
6.
Năm tôi mười sáu tuổi, bố bất ngờ tìm đến nhà.
Ông ta lái chiếc xe sang đến mức tôi không phân biệt nổi nhãn hiệu, ăn mặc chỉn chu, bóng bẩy, bên cạnh là một bé gái xinh xắn như búp bê công chúa, cứ thế ngang nhiên bước vào sân nhà tôi.
Còn tôi thì đầu bù tóc rối, áo quần lấm lem, đang mặc lại bộ váy cũ mà mẹ từng mặc khi còn trẻ.
Dù đã được bà ngoại khéo léo chỉnh sửa, nhưng đứng trước họ, tôi vẫn giống như trò đùa buồn cười đến thảm hại.
Cô bé kia, chính là Sư Vận Nhi.
Bố mẹ tôi bắt đầu tranh cãi, trong khi ông ngoại thì vội vàng pha trà, gương mặt cười niềm nở nịnh bợ bố tôi, gật đầu lia lịa.
“Ngày xưa đàn ông mấy ai không năm thê bảy thiếp!”
“Con rể tôi thế này là quá được rồi, bên ngoài chỉ có mỗi một người, còn hơn lắm kẻ chơi bời đủ loại đàn bà.”
“Bà còn nhận mình là con gái tôi nữa không? Nếu còn, thì mau theo chồng về đi!”
Mẹ tôi lúc ấy đã chẳng còn nước mắt để rơi.
Tôi trốn sau cánh cửa, lặng lẽ quan sát dáng vẻ lạnh nhạt của bà, như thể tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một vở kịch nhàm chán.
Còn bố tôi thì diễn rất đạt, giả bộ đau khổ, nước mắt ngắn dài kể lể rằng đã dứt khoát với người phụ nữ kia rồi.
Cuối cùng, mẹ tôi vẫn chọn theo ông ta quay về nhà họ Đặng.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng bọc da mềm mịn, tôi nép mặt vào cửa kính, trông thấy bà ngoại đứng tựa bên cánh cổng gỗ cũ kỹ, tay không ngừng lau nước mắt.
Bà cứ đứng như thế mãi, cho đến khi xe rẽ qua khúc cua, hình bóng ấy mới hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt tôi.