Chương 1 - Trò Đùa Độc Ác Trước Đám Cưới

Một ngày trước đám cưới, tôi nhận được video của Cố Bình Đơn và cô bạch nguyệt quang của anh ta đang lăn lộn trên giường.

Trong video, vị hôn phu của tôi nói:

“Người tôi yêu luôn là em, đương nhiên không phải Ôn Kiều Kiều.”

“Ở bên cô ta chỉ để đối phó với gia đình, cưới cô ta về cũng chỉ là tìm một người giúp việc.”

Tôi không hề do dự, dứt khoát từ bỏ vị hôn phu thanh mai trúc mã.

Quay đầu gả cho kẻ thù không đội trời chung của anh ta.

1

“Cô Ôn, video này khiến cô hài lòng chứ?”

Tôi nhìn hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, cơn buồn nôn dâng lên trong dạ dày.

Cố Bình Đơn, người luôn tỏ ra lịch thiệp, hóa ra chỉ là một con thú đội lốt người.

Một ngày trước đám cưới vẫn còn lừa dối tôi.

“Nếu cô chưa hài lòng, chỉ cần tiền tới, tôi có thể làm ra bất cứ nội dung nào cô muốn.”

Tôi nôn khan hai tiếng, không nói gì, nhanh chóng chuyển tiền.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được thêm hàng loạt video của Cố Bình Đơn và Giản Nhã Nhiên trên giường.

Lưu lại tất cả, tôi trở về nhà.

Vừa mở cửa bước vào, một chiếc bánh kem rơi thẳng xuống đầu tôi.

Ngay sau đó, pháo giấy nổ tung, bắn thẳng vào mặt.

Bất ngờ trước sự việc, tôi đứng sững tại chỗ.

Trước mắt là một đám người cười nghiêng ngả.

Là đám bạn ăn chơi của Cố Bình Đơn, những kẻ luôn thích trêu chọc tôi, thích nhìn tôi xấu mặt.

“Cười chết mất, cô ta thật sự mắc bẫy rồi!”

“Nhìn bộ dạng này của cô ta kìa, chẳng khác nào một con hề.”

Mặt tôi lem nhem đầy kem và giấy màu.

Kiểu tóc đã mất cả buổi để chuẩn bị cho đám cưới ngày mai giờ rối tung.

Quần áo cũng xem như bỏ đi.

Cố Bình Đơn ôm Giản Nhã Nhiên, cười đến không thở nổi.

“Bảo bối của anh thông minh thật đấy, nghĩ ra trò này đúng là thú vị. Giờ thì em hả giận rồi chứ?”

Giản Nhã Nhiên cười khanh khách.

Tay cầm khẩu súng nước, thẳng mặt tôi mà xịt.

Nước hòa với kem, ướt sũng khắp người tôi.

Tôi run rẩy trong cơn gió lạnh lùa qua hành lang.

Thấy tôi mãi không nói gì, Cố Bình Đơn mới chậm rãi dùng khăn giấy lau kem trên mặt tôi.

“Sao thế? Mới vậy mà đã giận rồi?”

“Chỉ là trò đùa nhỏ mà cũng không chịu nổi?”

“Cô vẫn tưởng mình là tiểu thư nhà giàu chắc?”

“Cô quên là nhà họ Ôn đã sớm sa sút rồi à?”

“Ngày mai chúng ta kết hôn, hôm nay chỉ là tiệc chia tay đời độc thân thôi. Ai nấy đều vui vẻ một chút, đừng làm mất hứng.”

“Sau này còn nhiều chuyện thế này lắm, Ôn Kiều Kiều, cô nên học cách thích nghi đi!”

Tôi và Cố Bình Đơn lớn lên bên nhau, có thể xem là thanh mai trúc mã.

Suốt bao năm qua dù không phải yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng ít nhất cũng có tình cảm sâu đậm.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn tỏ ra như một người anh trai, luôn bảo vệ tôi.

Mỗi ngày đi học đều giúp tôi mang cặp.

Có đồ ăn ngon cũng nhớ đến tôi đầu tiên.

Vậy nên khi gia đình đề nghị liên hôn với nhà họ Cố, tôi không hề phản đối.

Tôi biết mình sinh ra trong gia đình như thế này, bản thân đã mang sẵn giá trị thương mại.

Đã sớm muộn cũng phải kết hôn, chi bằng cưới một người quen thuộc, có tình cảm.

Nhưng tôi không ngờ, bộ mặt thật của Cố Bình Đơn lại tệ đến mức này.

Tôi lau vệt kem trên mặt, gom lại trên tay, rồi thẳng tay tát một phát vào mặt Cố Bình Đơn.

m thanh cái tát vang dội.

Kem phủ đầy mặt anh ta.

Khoảnh khắc đó, cả căn phòng im bặt.

Cố Bình Đơn chết lặng.

Đám bạn của anh ta thì cười phá lên còn dữ dội hơn.

“Ha ha ha! Chưa cưới mà đã thế này rồi, sau này cậu sống sao đây, Cố Bình Đơn?”

“Cũng đừng nói vậy, chẳng qua chỉ là trò đùa thôi mà.”

“Nhưng nhìn bộ dạng của Cố Bình Đơn thế này buồn cười quá, để tôi chụp lại làm kỷ niệm!”

Cố Bình Đơn vội vàng dùng khăn giấy lau sạch kem trên mặt, tức giận chỉ tay vào tôi.

“Ôn Kiều Kiều, cô có biết mình đang làm gì không? Dám tạt kem lên người tôi!”

2

Tôi không nói gì.

Chỉ bình tĩnh chùi sạch tay dính kem lên áo anh ta.

“Anh nói mà, chỉ là một trò đùa thôi, đừng làm mất hứng chứ.”

Câu nói này khiến Cố Bình Đơn trông như vừa nuốt phải con ruồi, khó chịu vô cùng.

“Chẳng lẽ chỉ có anh được trêu người khác, còn người khác không được trêu anh à?”

Mặt anh ta đỏ bừng vì giận, trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng vì sĩ diện, mãi một lúc sau mới gằn giọng.

“Ôn Kiều Kiều, cô đừng có giở trò với tôi!”

“Tôi nói cho cô biết, nếu cô thực sự muốn giúp công ty nhà họ Ôn vực dậy, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi!”

“Nếu không, kể cả có kết hôn, tôi cũng sẽ không để tập đoàn Cố thị rót vào Ôn thị dù chỉ một xu!”

Nói xong, anh ta lập tức tỏ ra kiêu ngạo.

“Nếu không phải vì tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, cô nghĩ mình có tư cách làm bà Cố à?”

“Muốn cưới tôi, có hàng tá người xếp hàng ngoài kia!”

Nói rồi, Cố Bình Đơn kéo Giản Nhã Nhiên vào lòng ngay trước mặt tôi.

Giản Nhã Nhiên nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Chỉ nói hai câu, rồi bắt đầu khóc lóc.

“Chị à, chị thật may mắn, có thể gả cho đại thiếu gia nhà họ Cố, còn giúp được công ty nhà mình.”

“Chị nên biết ơn anh Cố mới đúng.”

“Đâu có như em, cả đời này cũng không thể gả cho anh ấy…”

Cố Bình Đơn lập tức xót xa, dỗ dành Giản Nhã Nhiên, rồi quay sang quát tôi.

“Ôn Kiều Kiều, cô nghe rõ chưa?”

“Cưới tôi xong, mỗi ngày cô phải giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa để báo đáp ân huệ này!”

“Đừng có suốt ngày nhăn nhó khiến người khác khó chịu!”

“Với lại, tôi phải đi xã giao, tiếp xúc với nhiều người cũng là chuyện bình thường.”

“Đừng có ghen tuông như mụ điên!”

“Cô đã ngồi vào vị trí bà Cố, đó là tôi nể mặt cô lắm rồi!”

“Nếu dám bắt nạt Nhã Nhiên, đừng trách tôi không nương tay!”

Anh ta nói rất nhiều.

Tôi chỉ yên lặng lắng nghe.

Hóa ra, những gì anh ta nói trong video – cưới tôi về làm người giúp việc – đều là thật.

Có lẽ thấy tôi im lặng quá lâu, giọng điệu anh ta mềm lại đôi chút.

“Tất nhiên, nếu cô ngoan ngoãn làm tốt mọi việc, nhà họ Ôn sẽ không thiệt thòi đâu.”

Lời này khiến Giản Nhã Nhiên không vui.

Cô ta bám lấy Cố Bình Đơn, khóc thút thít.

“Anh Cố, kết hôn rồi là anh không cần em nữa sao?”

“Lời anh hứa sẽ bên em đến tận cuối đời, bây giờ không còn giá trị à?”

“Thôi thì mai em đi vậy, tránh phải nhìn thấy đám cưới của hai người, làm em buồn, cũng khiến chị Kiều Kiều khó chịu khi thấy em.”

Không do dự, Cố Bình Đơn bế cô ta lên, dỗ dành ngay trước mặt tôi.

Hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Tôi không nhịn được nữa, mặt tái đi, chắn trước mặt anh ta, chất vấn.

“Anh dám ôm người phụ nữ khác ngay trước mặt tôi sao?”

“Cố Bình Đơn, anh còn coi tôi là vợ sắp cưới không?!”

Anh ta mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra.

Tôi loạng choạng, ngã xuống nền, đập trúng chiếc bánh kem.

Trông càng thảm hại hơn.

“Nhìn cô xem, bộ dạng nhếch nhác thế này mà cũng đòi tranh giành với Nhã Nhiên à?”

“Lo mà dọn sạch sẽ thân thể dơ bẩn của cô trước đi!”

“Tôi đồng ý liên hôn với nhà cô đã là ơn huệ lớn nhất rồi, đừng không biết điều!”

Nói xong, anh ta bế Giản Nhã Nhiên thẳng vào phòng.

Những người còn lại cũng thấy chuyện đi hơi xa, liền viện cớ rời đi.

Tôi vẫn ngồi đó, chậm rãi đứng lên.

Trên mặt không còn chút bối rối hay tức giận nào nữa.

Tôi bật cười, vỗ nhẹ lớp kem bám trên tay.

Bây giờ Cố Bình Đơn ngạo mạn như vậy, tôi thật muốn xem thử anh ta có thể cười đến cuối cùng không.

Mất đi sự hậu thuẫn từ nhà họ Ôn, liệu anh ta có còn giữ được vị trí người thừa kế của nhà họ Cố không?

3

Tôi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, gột hết lớp kem trên người, thay một bộ quần áo mới rồi mới bước ra.

Trong phòng khách, Cố Bình Đơn và Giản Nhã Nhiên đã quấn lấy nhau trên sofa, chẳng thèm để ý gì.

Dưới sàn bừa bộn đầy rác, không ai buồn dọn dẹp.

Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên.

“Làm ơn đi ra ngoài, rời khỏi nhà tôi ngay!”

Nghe thấy tiếng tôi, hai người họ cuối cùng cũng tách ra.

Cố Bình Đơn vội rút tay khỏi váy Giản Nhã Nhiên.

Anh ta ho nhẹ hai tiếng, như thể hoàn toàn không nghe thấy tôi vừa nói gì.

“Kiều Kiều, em ra rồi à? Tiện thể dọn dẹp sạch sẽ chỗ này luôn đi.”

“Dù sao đây cũng là phòng tân hôn của chúng ta ngày mai, không thể để bừa bộn thế này được.”

Giản Nhã Nhiên cũng hùa theo.

“Đúng đó, tiện thể làm chút gì ăn đi, tối nay chưa ăn gì, tôi đói quá rồi.”

Tôi nhìn bọn họ, cười mà như không.

Thật sự xem tôi là osin sao?

Ở nhà tôi mà lên mặt làm ông bà chủ, sai bảo tôi làm việc?

Trước đây tôi còn nể mặt hai nhà liên hôn, nhưng ngày mai cũng xé toạc mọi thứ rồi, tôi chẳng còn gì phải e ngại nữa.

Đã vậy thì… dọn rác trước đi.

Tôi cầm chổi quét thẳng lên người Cố Bình Đơn.

Bộ đồ ngủ mới thay lập tức dính đầy kem.

Giản Nhã Nhiên hét ầm lên bên cạnh.

Nghe chói tai quá, tôi tiện tay túm một mảng bánh trên sàn, ném thẳng vào hai người họ.

“Aaa! Tóc tôi dính đầy kem rồi!”

“Ôn Kiều Kiều, cô đang làm cái quái gì vậy? Có biết quét dọn không?!”

Tôi nhún vai, giọng đầy mỉa mai.

“Tôi đang quét rác đấy. Đuổi rác ra khỏi nhà tôi.”

“Hai cái đống rác to đùng thế này, Cố Bình Đơn, anh không nhìn thấy sao?”

Mặt Cố Bình Đơn lập tức đen lại.

Không ngu đến mức không hiểu ý tôi.

“Ý cô là gì? Xem tôi như rác?”

“Ôn Kiều Kiều, cô không muốn nhà họ Ôn tồn tại nữa đúng không?”

“Không có tiền của nhà họ Cố, công ty nhà cô sống sao qua nổi mùa đông năm nay?”

Thấy tôi dừng tay, anh ta lập tức đắc ý.

Vẫn tưởng tôi chỉ vì ghen tuông với Giản Nhã Nhiên mà cáu giận như mọi lần.

Chỉ nghĩ đơn giản là hôm nay tôi nổi nóng hơi quá.

Chương 2 ở đây nha: