Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Trò Đùa Tàn Nhẫn Ngày Cưới
Chương 6
Trò Đùa Tàn Nhẫn Ngày Cưới
6.
Ngày thứ tư, Tập đoàn Trịnh thị tổ chức cuộc họp cổ đông khẩn cấp.
Phòng họp chật kín các cổ đông lớn nhỏ. Ai cũng mang vẻ mặt căng thẳng và lo lắng — bởi tình trạng nguy cấp của công ty đã không còn là bí mật. Không ai muốn khoản đầu tư của mình "bốc hơi" trong im lặng.
Tôi — Giang Huyên, cổ đông lớn nhất — ngồi ở vị trí chủ tọa.
Đối diện tôi là Trịnh Hạo Dương, ánh mắt anh ta tối sầm, sắc mặt căng cứng như núi lửa sắp phun trào.
Tôi cầm micro, giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Thưa các quý vị cổ đông, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham dự cuộc họp hôm nay. Mục đích của buổi họp là để cùng nhau thảo luận phương hướng phát triển sắp tới của Trịnh thị.”
Một cổ đông lớn tuổi lên tiếng, giọng mang theo sự cảnh giác rõ ràng:
“Giang tiểu thư, ai cũng biết cô là người kế nhiệm của Tập đoàn Giang thị. Tôi muốn hỏi — mục đích thật sự của cô khi thu mua Trịnh thị là gì?”
Một câu hỏi sắc bén. Nhưng hoàn toàn dễ đoán.
Tôi đứng dậy, bước đến cạnh màn hình chiếu:
“Tôi thu mua Trịnh thị vì ba lý do.”
“Thứ nhất, Trịnh thị là một công ty có nền tảng khá vững, sở hữu nhiều tài nguyên có giá trị trên thị trường.”
“Thứ hai, công ty đang gặp khó khăn nghiêm trọng, cần dòng vốn và chiến lược vận hành mới để tồn tại.”
“Thứ ba, nếu kết hợp được hệ sinh thái của Trịnh thị với thế mạnh từ Giang thị, cả hai bên đều có thể tạo ra bước nhảy vọt trong dài hạn.”
Tôi bấm điều khiển, màn hình phía sau hiện lên một biểu đồ chi tiết: sơ đồ dòng tiền, tình trạng tài sản, kế hoạch cải tổ từng giai đoạn.
“Đây là kế hoạch tái cấu trúc mà đội ngũ tôi đã thực hiện trong hai tháng qua Nếu triển khai đúng tiến độ, chỉ trong ba năm, doanh thu Trịnh thị có thể tăng trưởng hơn 150%.”
Không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Một vài cổ đông nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn. Biểu đồ rõ ràng, các con số thuyết phục, tính toán chặt chẽ — không ai có thể xem nhẹ.
Tôi tiếp tục:
“Dĩ nhiên, để đạt được mục tiêu này, chúng ta cần cải tổ toàn diện. Bao gồm: tái cấu trúc bộ máy quản lý, sắp xếp lại nhân sự cấp cao, và quan trọng nhất — thay đổi tư duy vận hành cũ kỹ.”
Một cổ đông trẻ tuổi hỏi:
“Cô nói ‘sắp xếp lại nhân sự cấp cao’ là cụ thể như thế nào?”
Tôi liếc nhìn về phía Trịnh Hạo Dương.
“Xét đến các vấn đề quản lý trong thời gian qua tôi cho rằng Tổng Giám đốc hiện tại – anh Trịnh Hạo Dương – không còn phù hợp để tiếp tục giữ vị trí điều hành.”
Một làn sóng xôn xao lan khắp phòng họp.
“Tôi đề nghị chuyển giao quyền điều hành cho một đội ngũ chuyên nghiệp đến từ Giang thị, có kinh nghiệm phục hồi các doanh nghiệp đang khủng hoảng.”
Không ai lên tiếng phản đối ngay lập tức. Bởi vì tất cả đều hiểu — cô gái trẻ đang đứng kia không chỉ nói bằng lời, mà còn bằng số liệu.
Trịnh Hạo Dương siết chặt tay vịn ghế, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt không có lấy một chút chần chừ:
“Đây không phải là cá nhân hóa vấn đề. Đây là phương án duy nhất để Trịnh thị sống sót.”
Ai cũng biết những chuyện xảy ra gần đây. Không cần phải bàn cãi, danh tiếng của Trịnh Hạo Dương đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí còn trở thành trò cười trên truyền thông.
Xét về hình ảnh doanh nghiệp, việc thay thế anh ta là lựa chọn tất yếu nếu muốn cứu lấy Trịnh thị khỏi vũng lầy tai tiếng.
“Các vị!” Rốt cuộc Trịnh Hạo Dương cũng không nhịn được, đột ngột bật dậy khỏi ghế. “Giang Huyên làm vậy là tư thù cá nhân! Cô ta mua lại công ty này đâu phải vì muốn phát triển, mà chỉ vì muốn trả thù tôi!”
Giọng anh ta đầy căm phẫn, gân xanh nổi lên hai bên thái dương.
“Các người đừng để bị cô ta lừa!”
Tôi quay sang nhìn thẳng vào anh ta, giọng vẫn bình thản đến lạnh lùng:
“Anh Trịnh, đây là cuộc họp cổ đông. Nếu anh có ý kiến, hãy trình bày bằng số liệu. Đừng công kích cá nhân.”
“Dữ liệu? Được! Vậy tôi sẽ nói thật rõ ràng cho mọi người biết ‘dữ liệu’ là gì!” Anh ta gần như gào lên. “Tôi và Giang Huyên từng yêu nhau. Chúng tôi đã định kết hôn!”
“Chỉ vì vài chuyện cá nhân mà chia tay. Bây giờ cô ta dùng quyền lực nhà họ Giang để đè đầu cưỡi cổ tôi – đấy mới là ‘sự thật’ mà cô ta không dám nói!”
Tất cả cổ đông đều đồng loạt nhìn sang phía tôi, chờ một câu phản hồi.
Tôi vẫn điềm nhiên, không né tránh.
“Đúng. Tôi và anh ấy từng yêu nhau.”
Tôi dừng một nhịp, ánh mắt thẳng thắn:
“Nhưng nguyên nhân chia tay không phải ‘vài chuyện cá nhân’ như anh ta nói, mà là vì anh ta ngoại tình và phản bội.”
“Chuyện này không có gì cần giấu, vì truyền thông đã đưa tin đầy đủ.”
Tôi bấm điều khiển, trên màn hình lớn phía sau hiện lên hàng loạt tiêu đề báo mạng:
“Thiên kim tập đoàn bị ép làm phù dâu chính trong lễ cưới.”
“Chú rể ngoại tình với thư ký, cô dâu huỷ hôn ngay tại chỗ.”
“Con gái Giang thị thẳng tay vạch mặt kẻ phản bội trước hàng trăm khách mời.”
Sắc mặt cổ đông trong phòng họp chuyển từ sửng sốt sang nghiêm trọng.
Họ không quan tâm đến chuyện tình cảm của ai, nhưng họ rất quan tâm đến hình ảnh doanh nghiệp mà mình đầu tư.
Tôi nhìn thẳng vào Trịnh Hạo Dương, giọng vẫn nhẹ mà sắc:
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu — với hồ sơ cá nhân như vậy, anh nghĩ mình còn đủ tư cách để tiếp tục điều hành công ty sao?”
Anh ta hoảng hốt:
“Tôi… tôi có thể thay đổi! Chuyện đời tư không ảnh hưởng gì đến năng lực làm việc!”
“Đúng. Đời tư và năng lực là hai chuyện khác nhau.” Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ.
“Nhưng trong môi trường kinh doanh hiện đại, hình ảnh cá nhân của người điều hành chính là bộ mặt của doanh nghiệp.”
“Nếu người đứng đầu công ty dính hàng loạt tai tiếng, đối tác sẽ dè chừng, khách hàng sẽ mất niềm tin. Đó là thiệt hại không thể đo lường bằng vài lời bào chữa.”
Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng họp:
“Các vị nghĩ tôi nói có sai không?”
Một giây lặng thinh.
Sau đó, từng người một gật đầu.
Họ đều là những người từng trải, dày dạn thương trường, tất nhiên hiểu rõ những gì tôi nói là sự thật.
“Hơn nữa,” tôi tiếp tục, “tôi thu mua Trịnh thị không phải vì muốn trả thù anh Trịnh, mà vì muốn cứu công ty này.”
“Nếu mục đích của tôi là trả thù, tôi đã có hàng chục cách đơn giản hơn để khiến anh ta không ngóc đầu lên nổi.”
“Ví dụ như cắt đứt toàn bộ hợp tác giữa Giang thị và Trịnh thị, để công ty này tự sụp đổ, không cần tốn một xu.”
“Nhưng tôi không làm vậy.”
Tôi nhìn từng người một trong phòng họp, ánh mắt kiên định.
“Bởi vì Trịnh thị không chỉ có một mình Trịnh Hạo Dương. Công ty này còn có rất nhiều cổ đông, hàng nghìn nhân viên, và vô số gia đình đang sống dựa vào đồng lương ở đây.”
“Tôi không thể vì thù oán cá nhân mà kéo theo bao nhiêu người vô tội chịu tai ương.”
Không khí trong phòng bỗng trầm xuống. Những cổ đông trước đó còn giữ thái độ trung lập giờ đã gật gù đồng tình.
Bởi vì họ hiểu. Một người phụ nữ nếu chỉ muốn trả thù, sẽ không chọn cách đổ hàng trăm triệu vào một công ty đang cạn vốn.
Tôi làm vậy là vì muốn cứu.
“Thưa các vị.” Tôi quay lại ghế ngồi, đan mười đầu ngón tay trước mặt, giọng dứt khoát:
“Hiện tại trước mắt chúng ta chỉ còn hai lựa chọn.”
“Một là chấp nhận phương án tái cấu trúc do Giang thị đề xuất, để Trịnh thị có cơ hội tái sinh.”
“Hai là giữ nguyên hiện trạng, mặc kệ công ty tiếp tục chìm xuống đáy, từng bước phá sản.”
“Tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây đều là những nhà đầu tư lý trí. Các vị biết mình nên chọn gì.”
Trong phòng họp bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào. Các cổ đông nhỏ giọng trao đổi với nhau, nội dung chủ yếu xoay quanh tính khả thi của phương án và thực lực tài chính của Giang thị.
Nhưng không còn ai thắc mắc về động cơ cá nhân của tôi nữa.
Bởi vì tôi nói có lý.
Còn Trịnh Hạo Dương thì sao? Ngoài câu “cô ta tư thù cá nhân”, anh ta không đưa ra nổi bất kỳ bằng chứng hay giải pháp nào thuyết phục.
Nửa tiếng sau, cuộc biểu quyết bắt đầu.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán: 85% cổ đông đồng ý với phương án tái cấu trúc do Giang thị đề xuất.
Chỉ có 15% phản đối – trong đó, tất nhiên có Trịnh Hạo Dương.
Tôi đứng dậy, giọng rõ ràng:
“Vậy thì, tôi chính thức tuyên bố — kể từ hôm nay, Trịnh thị bước vào giai đoạn tái cơ cấu toàn diện.”
“Giang thị sẽ cử đội ngũ quản lý chuyên nghiệp tiếp quản toàn bộ hoạt động vận hành thường nhật.”
“Tổng giám đốc hiện tại – ông Trịnh Hạo Dương – sẽ được điều chuyển sang vị trí nhân viên thường.”
“Nếu các vị không còn vấn đề gì khác, cuộc họp kết thúc tại đây.”
Từng cổ đông rời khỏi phòng, không ít người còn chủ động bắt tay tôi, tỏ rõ sự ủng hộ với lựa chọn hôm nay.
Trong căn phòng yên ắng chỉ còn tôi và anh ta.