Chương 3 - Trở Về Để Trả Thù

Nhưng ngay khi mở cửa, Triệu Nhất Cẩn đã đứng sẵn ở đó, mặt lạnh như tiền, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Cô đúng là thủ đoạn hèn hạ, đến cả chuyện lén ghi âm cũng làm được. Cô hết cách rồi đúng không?”

Tôi vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhàn nhạt hỏi:

“Các người rốt cuộc muốn gì?”

Mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm:

“Xóa ngay video, sau đó đăng một bài xin lỗi. Nếu làm vậy, chúng tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho cô.”

7

Tôi lắc đầu.

Hai con người này, đúng là hết thuốc chữa.

Tôi ghê tởm nhìn hắn, giọng đầy chán ghét:

“Tôi thật sự hối hận vì từng ở bên anh, đúng là kinh tởm! Và đừng tưởng chuyện trả lại tiền là tôi chỉ dọa cho vui. Tôi nói thật đấy, nếu anh không chịu trả, tôi sẽ kiện đến khi nào lấy lại được toàn bộ. Đừng mơ trốn thoát.”

Thấy tôi không hề lùi bước, hắn giận đến tím mặt, nghiến răng nói:

“Cô chỉ là một kẻ không cha không mẹ, chẳng ai chống lưng cho cô cả! Mộng Đình thì khác, thân phận của cô ấy là thứ cả đời này cô cũng không với tới được!”

Tôi nhướng mày, tò mò cắt ngang hắn:

“Ồ? Cô ta có thân phận gì ghê gớm đến thế? Anh với cô ta quen nhau từ nhỏ, tôi cũng từng đến nhà cô ta rồi, có gì đặc biệt đâu?”

Hắn nhìn quanh, chắc chắn không ai nghe lén, rồi hạ giọng:

“Cô không biết cũng đúng thôi. Mộng Đình thực chất là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lý Thị. Từ bé cô ấy phải sống nhờ nhà người khác.”

Nhìn tôi sững sờ, hắn đắc ý nhếch môi:

“Sợ rồi chứ? Cô không chọc nổi cô ấy đâu. Đừng nói tôi không nhắc trước, nếu trước tối mai cô không xin lỗi, bọn tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”

Công nhận tôi đã rất sốc.

Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lý Thị?

Không phải mẹ tôi sao?

Khi ông ngoại tôi qua đời, chắc Lý Mộng Đình còn chưa ra đời nữa kìa.

Tôi nhướng mày, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện:

“Bảo sao trước đây anh còn không mấy quan tâm đến cô ta, vậy mà mấy năm nay lại vồ vập như thế. Hóa ra… muốn tìm một chỗ dựa tốt hơn, ăn bám dễ hơn chứ gì?”

Mắt hắn trừng lớn, chạm đúng nỗi đau, lập tức phản pháo:

“Cô thì có tư cách gì mà nói tôi? Cô lúc nào cũng kéo dài không chịu kết hôn, nhà cửa, xe cộ cũng chỉ đứng tên cô! Trong khi tôi được lên chức quản lý là nhờ Mộng Đình!”

Tôi cạn lời.

Đúng là vô liêm sỉ đến đỉnh cao.

Xe cộ, nhà cửa đều do tôi mua, dựa vào đâu mà tôi phải để tên hắn?

Tương lai còn chưa có kế hoạch gì, hắn đã lật lọng trách tôi không chịu cưới?

Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, tôi sống với ông bà nội, sau này thừa kế toàn bộ tài sản của họ.

Dù mẹ tôi bận rộn, nhưng chưa bao giờ cắt đứt viện trợ tài chính cho tôi.

Còn hắn? Chỉ là nhân viên quèn của một công ty con thuộc tập đoàn Lý Thị, tôi phải nhờ quan hệ riêng giúp hắn leo lên chức quản lý, để không làm tổn thương cái tôi mong manh của hắn.

Kết quả—công lao của tôi lại bị Lý Mộng Đình chiếm lấy.

Thật kinh tởm.

Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt giả tạo của hắn thêm một giây nào nữa.

Tôi đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi nhà, sau đó báo với ban quản lý tòa nhà chặn hắn vĩnh viễn.

Để xem bọn họ còn có thể “không tha cho tôi” kiểu gì đây.

8

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ lắng xuống sau hai ngày.

Không ngờ, tin nhắn riêng từ cư dân mạng lại ồ ạt gửi đến.

Thì ra, Lý Mộng Đình lại tiếp tục giở trò.

Lần này, cô ta nước mắt ngắn dài, tố cáo rằng đoạn ghi âm tôi đăng tải là sản phẩm của AI ghép giọng.

Không chỉ vậy, cô ta tiếp tục diễn lại chiêu bài kiếp trước, tung ra hàng loạt hóa đơn mua hàng, “chứng minh” rằng những món đồ của cô ta là do cô ta mua.

Còn tôi thì sao?

Lại một lần nữa bị đẩy vào thế không thể phản bác.

Tôi không muốn để mẹ tôi phải bận tâm đến những chuyện nhảm nhí này, vậy nên tôi quyết định tới nhà ngoại tìm bà ngoại.

Vừa nhìn thấy bà, tôi không kìm được mà lao vào ôm chầm lấy bà, bật khóc nức nở.

Mẹ và bà ngoại tôi đều là những người phụ nữ mạnh mẽ.

Khi còn nhỏ, tôi đã từng trách họ không dành nhiều thời gian cho tôi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, họ đã cho tôi đủ đầy mọi thứ, cho tôi cả một nền tảng vững chắc để không phải quỵ lụy bất cứ ai.

Kiếp trước, tôi chết thảm trong cô độc, chưa từng có cơ hội gặp lại họ, chắc chắn họ đã đau lòng vô cùng.

Kiếp này, tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

Ngay khi biết tôi quay về, bà ngoại đã lập tức nhờ quản gia điều tra mọi chuyện.

Trong vòng tay an ủi của bà, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện hoang đường mà mình đã trải qua.

Bà ngoại nhíu mày, giọng nói đầy nghiêm túc:

“Bé con, đừng lo lắng nữa. Bà sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, có yêu ma quỷ quái gì cũng không cần sợ!”

Tôi cố gắng kiềm chế nước mắt, dựa vào lòng bà ngoại, giọng nói kiên định:

“Con đã có cách để xử lý cô ta rồi. Nhưng nếu bà muốn giúp, vậy hãy tìm giúp con một người đi ạ.”

Tôi đã suy nghĩ kỹ.

Lý Mộng Đình khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác chẳng qua là vì cô ta biết mọi thứ tôi mua đều sẽ dần biến thành của cô ta.

Bọn họ chắc chắn rằng tôi không thể cả đời không mua sắm.

Tôi và Điền Điền từng thử nghiệm—nếu cô ấy mua đồ giúp tôi, hệ thống trộm cắp sẽ không hoạt động. Nhưng nếu tôi chuyển tiền cho cô ấy, hệ thống vẫn đánh cắp được số tiền đó.

Bây giờ tôi đã về với bà ngoại, mọi nhu cầu ăn mặc đều có người lo liệu.

Quần áo, túi xách, giày dép được gửi đến tận nơi, tôi chẳng cần phải mua gì cả.

Một tháng trôi qua trong sự thoải mái, bình yên.

Đột nhiên, một tin nhắn từ số lạ gửi đến.

Là Lý Mộng Đình.

Cô ta mời tôi tham dự lễ cầu hôn của cô ta và Triệu Nhất Cẩn.

Bọn họ muốn tận dụng sự kiện này để tạo độ hot, đã quảng bá rầm rộ suốt một thời gian, lên kế hoạch tổ chức một buổi lễ cầu hôn siêu lãng mạn.

Bà ngoại biết chuyện, lo lắng nhìn tôi:

“Con định đi thật sao?”

Tôi cười tươi, ánh mắt lóe lên sự châm biếm:

“Dĩ nhiên là đi rồi! Không đi thì làm sao xem được màn kịch hay? Con chờ ngày bọn họ tự chui đầu vào rọ lâu lắm rồi!”

Tôi hẹn Điền Điền đi mua sắm.

Lần trước khi giúp tôi, cô ấy đã biết toàn bộ câu chuyện.

Lúc này, cô ấy cau mày khó hiểu:

“Cậu mua đồ thế này chẳng phải lại đưa không cho Lý Mộng Đình sao? Quá phí phạm!”

Tôi nháy mắt đầy bí ẩn:

“Không sao cả, rồi cậu sẽ thấy một màn kịch hay.”

9

Cuối cùng, ngày Triệu Nhất Cẩn cầu hôn cũng đến.

Tôi và Điền Điền được đội vệ sĩ do bà ngoại sắp xếp hộ tống đến địa điểm tổ chức.

Sợ gây chú ý quá mức, tôi bảo vệ sĩ chờ bên ngoài.

Ngay khi vừa bước vào, Lý Mộng Đình lập tức quét mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Cô ta trông có vẻ khó chịu khi thấy tôi vẫn xuất hiện một cách rạng rỡ, xinh đẹp.

Nụ cười trên môi cô ta dần tắt, đáy mắt dần trở nên u ám, giọng nói đầy căm ghét:

“Dạo này không thấy tin tức gì về cậu, tôi còn tưởng cậu gặp chuyện rồi. Thế nên tôi mới tốt bụng mời cậu đến chứng kiến tình yêu của bọn tôi đấy.”

Sau đó, cô ta quay sang Điền Điền, cố tình khiêu khích:

“Triệu Đồng, bộ đồ cậu đang mặc có phải mượn từ Điền Điền không? Cẩn thận đấy, đừng biến thành loại chuyên vay mượn đồ người khác!”

Xung quanh đều là người thân, bạn bè của bọn họ, cũng có vài người từng là bạn học của tôi và Triệu Nhất Cẩn.

Những kẻ từng bị tôi vả mặt ở buổi họp lớp trước đây lập tức hùa vào cười cợt, chế giễu.

“Ôi kìa, đây chẳng phải con rùa rụt cổ bị netizen chửi đến nỗi không dám lên tiếng hay sao? Mặt dày thế mà cũng dám vác xác đến đây à?”

“Tôi thấy mấy người trên mạng nói đúng đấy. Nhất Cẩn đúng là mù mắt mới yêu cô ta, đã thế còn vu oan cho Mộng Đình ăn cắp đồ nữa chứ!”

Triệu Nhất Cẩn ôm chặt lấy Lý Mộng Đình, ánh mắt đầy khinh thường khi lướt qua tôi:

“Mộng Đình quá lương thiện, lúc nào cũng mong tình yêu của chúng tôi có thể cảm hóa cô, để cô đừng lúc nào cũng sống trong hận thù và nghi ngờ người khác.”

Xung quanh lập tức vang lên những lời tung hô, ai cũng khen Lý Mộng Đình nhân cách cao thượng.

Tôi cười lạnh, nâng cao giọng nói:

“Ai mới thực sự là kẻ lòng dạ đen tối, có lẽ nên hỏi lại chính bản thân mình. Hai người trước đây ăn của tôi, dùng của tôi, vậy mà giờ còn đứng đây tỏ vẻ đạo đức?”

“Có lẽ tôi phải nhắc nhở luật sư nhanh chóng hoàn tất thủ tục kiện tụng thôi. À, các người có biết không? Triệu Nhất Cẩn bám váy tôi bao nhiêu năm, bòn rút của tôi bao nhiêu tiền không?”

Ngay khoảnh khắc đó, màn hình lớn trong lễ đường đột ngột thay đổi.

Những đoạn video trình chiếu ảnh chụp tình yêu của họ bỗng chốc bị thay thế bằng bảng sao kê tài chính—tất cả các khoản tiền tôi từng chuyển khoản cho Triệu Nhất Cẩn, từng giao dịch chi tiêu của hắn bằng tiền của tôi, cùng với đơn kiện đòi lại tài sản do luật sư của tôi gửi đi.

Không ai có thể làm giả một tờ đơn kiện chính thức cả.

Lúc này, cả hội trường im lặng như tờ, mọi người bị màn bóc phốt chấn động này nhồi cho một miếng “dưa bở” quá lớn, đến mức không biết phản ứng thế nào.

Rồi từng tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu rộ lên:

“Trời đất ơi… Triệu Nhất Cẩn thực sự là loại bám váy bạn gái để sống á? Từ lúc yêu nhau đến lúc chia tay chưa từng mua cho người ta món đồ nào?”

“Mẹ ơi, vậy mà trước đây còn đến mượn tiền của tôi, nói rằng bị Triệu Đồng tiêu sạch tài khoản! Hắn còn thề rằng sẽ đòi lại được tiền rồi trả tôi sau! Hóa ra là lừa đảo?!”

Một hòn đá khuấy động cả mặt hồ.

Ngay lập tức, nhiều bạn học cũ và đồng nghiệp của hắn cũng lên tiếng, kể lại chuyện Triệu Nhất Cẩn vay tiền khắp nơi, mỗi người một ít nhưng cộng lại thành một khoản khổng lồ.

Trước đây, hắn dùng tiền của tôi để xây dựng hình ảnh đàn ông hoàn hảo, ai cũng nghĩ hắn giàu có, có bạn gái chịu chi, chẳng ai nghi ngờ.

Nhưng sau khi chia tay, hắn vẫn tiêu xài hoang phí, còn vì muốn lấy lòng Lý Mộng Đình mà liên tục tặng quà xa xỉ, khoe tình yêu trên mạng.

Nhìn lại buổi cầu hôn hoành tráng hôm nay, chắc cũng là tiền đi vay mà ra thôi.

10

Bọn họ bị chỉ trích đến mức không ngóc đầu lên nổi, bỗng nhiên—

“XÉT—”

Tiếng vải rách xé toạc bầu không khí căng thẳng.

Lý Mộng Đình thét lên, vội vàng che lấy eo, sắc mặt trắng bệch.

Chiếc váy haute couture mà cô ta mặc đột nhiên rách toạc một đường dài.

Chắc chắn là mặc đồ ăn cắp nên bị phản tác dụng rồi!

Cô ta tức giận đến mức trợn mắt, nghiến răng chĩa thẳng vào tôi:

“Là cô làm đúng không?! Cô cố tình phá hỏng váy của tôi! Cô biết tôi sẽ mặc bộ này mà, đúng không?!”

Thấy mọi người nhìn mình đầy khó hiểu, Lý Mộng Đình lập tức bịt miệng, nhận ra mình lỡ lời.

Tôi cười nhạt, chậm rãi nói:

“Đúng vậy, là tôi cố tình đấy. Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm chuyện xấu. Dù cô dùng cách gì đi nữa, bản chất vẫn là ăn cắp Bộ váy này rõ ràng là số đo của tôi, cô không thấy mặc không vừa sao?”

Thực ra, dáng người tôi và cô ta không khác nhau nhiều, nhưng trước đó tôi đã cắt vài đường dọc theo đường may, chỉ cần cô ta cử động mạnh là váy sẽ rách.

Nhìn vẻ mặt tức đến phát run của cô ta, tôi cảm thấy cực kỳ hả hê.

Không dừng lại ở đó, tôi nhanh tay giật lấy chiếc túi xách hàng hiệu trên tay cô ta, lật ra một góc kín đáo—dòng chữ nhỏ được khắc trên đó hiện rõ mồn một:

“Lý Mộng Đình ăn cắp túi của Triệu Đồng.”