Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Bất Ngờ Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
Chương 5
Bất Ngờ Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
Và tôi cũng biết, từ giờ trở đi, tôi không thể để bất cứ ai — dù là Tần Nguyệt hay bất kỳ kẻ nào khác — làm tổn thương người thân của mình thêm một lần nào nữa.
Về đến nhà, tôi cố gắng nở nụ cười, giả vờ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tôi muốn dùng chút ấm áp nhỏ nhoi này để xua đi nỗi uất ức còn vương lại trong lòng ba mẹ.
Tôi vào bếp, bận rộn nấu nướng, làm đủ món mà ngày thường ba mẹ thích ăn nhất. Mùi thức ăn lan khắp căn nhà, nhưng bầu không khí thì vẫn nặng nề đến nghẹt thở.
Ba mẹ ngồi trên sofa, suốt cả buổi gần như không nói gì. Thỉnh thoảng họ thì thầm vài câu, nhưng cũng chỉ là lo lắng cho tôi.
Đến bữa, tôi cố gắng mở lời:
“Ba mẹ ăn nhiều vào nhé, mấy món này con nấu hơi tay một chút.”
Họ chỉ khẽ gật đầu, cố gượng cười đáp lại.
Một bữa cơm trôi qua trong im lặng.
Không ai nuốt nổi trọn vẹn một miếng nào.
Ăn xong, tôi thu dọn chén đũa, rồi kéo ba mẹ ngồi xuống ghế. Tôi biết, nếu không nói ra hôm nay, cả ba người chúng tôi sẽ đều nghẹn thở.
“Ba mẹ,” tôi chậm rãi lên tiếng, “con biết ba mẹ đang lo cho con. Nhưng xin ba mẹ tin con… con thật sự có thể tự mình giải quyết được.”
Họ nhìn tôi, ánh mắt vừa đau lòng vừa bất lực.
Tôi hít sâu một hơi, kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian vừa qua Không giấu giếm, không tô hồng, cũng không biện minh.
Nghe xong, ba tôi đập mạnh tay xuống bàn, tức đến mức cả người run lên:
“Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Loại người như thế, cái nhà đó, mình không cần! Con gái của ba không việc gì phải chịu nhục như vậy!”
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nước mắt rưng rưng:
“Đúng rồi… con gái mẹ giỏi giang như thế, lương thiện như thế, nhất định sẽ gặp được người xứng đáng hơn. Không cần bám vào một gia đình không coi con là người!”
Tôi dựa vào vòng tay họ, cảm nhận hơi ấm quen thuộc bao năm chưa từng đổi thay.
Giống như có một tia nắng rọi xuống, xua tan phần nào bóng tối đang đè nặng trong tim tôi.
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn họ, nở nụ cười chân thành:
“Ba mẹ… cảm ơn ba mẹ.”
Nhưng sâu trong đáy lòng, cơn phẫn nộ ấy không hề tan biến.
Ngược lại, nó đang âm ỉ cháy.
Tần Nguyệt.
Nỗi nhục mà ba mẹ tôi phải chịu hôm nay — tôi tuyệt đối sẽ không nuốt trôi.
Tôi sẽ bắt cô ta trả lại.
Không thiếu một phần.
Tiễn ba mẹ ra về, tôi đứng lặng trước cửa một lúc lâu, cho đến khi bóng họ khuất hẳn.
Quay vào nhà, tôi bước thẳng đến bàn, chộp lấy bản thỏa thuận ly hôn đã ký.
Không do dự, không tiếc nuối.
Tôi xé nát nó thành từng mảnh.
Giấy trắng rơi đầy dưới chân, như một lời tuyên bố.
Hôn nhân đã kết thúc.
Nhưng cuộc chiến của tôi… mới chỉ bắt đầu.
7.
Ban đầu, tôi chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả, mỗi người một ngả, coi như chưa từng gặp nhau.
Nhưng bây giờ thì không.
Tôi không còn ý định để bọn họ rút lui một cách sạch sẽ như thế nữa.
Tôi lập tức liên hệ luật sư, đồng thời chủ động kết nối với truyền thông.
Tôi muốn kiện.
Tôi sẽ khởi kiện Lâm Hành Dương vì hành vi kết hôn trái pháp luật.
Tôi sẽ khiến Tần Nguyệt thân bại danh liệt.
Và tôi sẽ để sự thật treo lơ lửng trên đầu họ — để đứa trẻ kia, cả đời này cũng không thể sống trong lớp vỏ “gia đình hoàn hảo” mà họ dựng lên.
Ngày mở phiên tòa.
Vừa đặt chân đến cổng tòa án, tôi đã bị một lực mạnh kéo giật lại.
“Khương Diệp, rốt cuộc em muốn làm gì?!”
Lâm Hành Dương gằn giọng, sắc mặt tái xanh.
“Anh đã ký đơn ly hôn rồi, còn chưa đủ sao?”
Tôi lạnh lùng hất tay anh ta ra, ánh mắt vượt qua bờ vai anh, dừng lại phía sau — nơi Tần Nguyệt đang cúi gằm mặt, dùng tay che kín nửa khuôn mặt, né tránh ống kính phóng viên.
“Anh không nên hỏi tôi,” tôi nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng.
“Anh nên hỏi người phụ nữ anh chọn — xem cô ta đã làm gì với ba mẹ tôi.”
Sắc mặt Lâm Hành Dương lập tức thay đổi.
Anh ta biết rất rõ, ba mẹ là giới hạn cuối cùng của tôi.
Anh quay phắt lại, nắm chặt lấy cánh tay Tần Nguyệt, giọng thấp xuống đầy giận dữ:
“Cô rốt cuộc đã làm cái gì hả?! Chuyện chỉ cần ký một tờ giấy là xong, tại sao cô lại đẩy mọi thứ đi xa đến mức này?!”
“Tôi không quan tâm cô đã làm gì,” anh ta gằn từng chữ,
“bây giờ lập tức đi xin lỗi ba mẹ Khương Diệp cho tôi!”
Tần Nguyệt bị kéo đến hoảng loạn, hét lên chói tai:
“Anh bị điên à?! Bắt tôi đi xin lỗi cái đám nghèo mạt đó sao?! Đừng hòng!”
Bốp!
Một cái tát vang lên chát chúa giữa đám đông.
Tần Nguyệt ngã lệch sang một bên, ôm mặt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ.
“Anh dám đánh tôi?!”
“Ba tôi sẽ không bao giờ tha cho anh đâu! Lâm Hành Dương, anh đúng là đồ khốn!”
Xung quanh, đám phóng viên như phát điên.
Tiếng máy ảnh vang lên liên hồi, đèn flash lóe sáng chói mắt.
Cái tát đó — không chỉ đánh vào mặt Tần Nguyệt, mà còn trực tiếp xé toang lớp vỏ hào nhoáng của hai gia tộc đứng sau họ.
Lâm Hành Dương không hề tỏ ra hối hận.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tần Nguyệt, giọng sắc như dao:
“Không tha cho tôi?”
“Cô nên cầu nguyện ba cô đừng đuổi cô ra khỏi nhà thì hơn.”
Nói xong, anh ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt ấy phức tạp đến mức buồn cười.
“Diệp… anh biết anh có lỗi với em.”
“Nhưng đứa bé thì vô tội. Em có thể… đừng để truyền thông kéo con bé vào chuyện này được không?”
Tôi nhìn anh ta.
Không giận dữ.
Không đau lòng.
Chỉ thấy nực cười.
“Vô tội à?” tôi khẽ hỏi.
“Thế ba mẹ tôi thì sao?”
“Họ đáng bị sỉ nhục, bị xô ngã, bị ném ra khỏi khu nhà như rác rưởi — chỉ để đổi lấy hai chữ ‘vô tội’ của các người sao?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ống kính máy quay đang chĩa về phía mình.
“Xin lỗi,” tôi nói rõ ràng, dứt khoát,
“tôi không rộng lượng đến mức đó.”
Tôi lạnh giọng nhìn thẳng vào anh ta:
“Lâm Hành Dương, vốn dĩ tôi không định động đến đứa bé. Nhưng ba mẹ tôi thì sao? Họ đáng phải gánh chịu nỗi nhục đó à?!”
Anh ta còn định mở miệng, nhưng tiếng gõ búa dứt khoát của thẩm phán vang lên, chặn ngang tất cả.
Phiên tòa chính thức bắt đầu.
Vì ba mẹ tôi. Vì danh dự và lòng tự trọng của chính mình — tôi buộc phải làm đến cùng.
Tôi không tiếc tiền vung ra mua các từ khóa nóng, đẩy tin tức vụ việc lên đầu, để nó cháy rực từng giờ từng phút, tuyệt đối không cho phép bị vùi lấp.
Chỉ trong thời gian ngắn, câu chuyện đã lan truyền khắp mạng xã hội, khiến dư luận dậy sóng.
Cổ phiếu nhà họ Lâm và nhà họ Tần đồng loạt lao dốc không phanh, thảm hại không tưởng.
Tần Nguyệt trở thành cái tên bị cả mạng xã hội tấn công dữ dội. Cái “giới thượng lưu” mà cô ta từng tự hào ngẩng cao đầu bước vào, giờ đây cũng quay lưng chối bỏ, coi cô như nỗi ô nhục, chẳng ai muốn dây vào.
Ra đường, cô ta bị người qua đường nhận ra, rồi không chút khách khí nhổ thẳng nước bọt vào mặt:
“Phì! Đồ hồ ly giật chồng không biết xấu hổ!”
Còn Lâm Hành Dương — bị tuyên hai năm tù giam vì tội cố ý kết hôn trái pháp luật.
Đứa trẻ của bọn họ cũng bị giới truyền thông đào tận gốc thân phận. Ở trường, bạn bè chê cười, mắng nó là con ngoài giá thú, chửi mẹ nó là tiểu tam.
Chẳng mấy chốc, ngôi trường quý tộc từng là niềm kiêu hãnh của hai người họ cũng không chịu nổi sức ép dư luận mà yêu cầu rút hồ sơ. Đứa bé phải nghỉ học, ở nhà thuê gia sư riêng dạy kèm.
Đúng, tôi thừa nhận — đứa bé không có lỗi.
Nhưng ba mẹ tôi thì sao?
Chỉ vì một chiếc túi lưới đựng rau va nhẹ vào váy của Tần Nguyệt — một chiếc váy xa xỉ đến vết trầy cũng chẳng có — mà…
Ba tôi, gần tám mươi tuổi, bị một gã bảo vệ ngoài hai mươi túm cổ áo, mắng thẳng vào mặt: “Lão già sắp xuống lỗ mà không biết thân!”
Ba tôi không vô tội sao?
Mẹ tôi — người đã hái từng quả trứng gà, từng bó rau sạch mang từ quê lên cho con gái, cuối cùng lại bị giẫm nát dưới chân kẻ khác.
Mẹ tôi… không vô tội à?
Họ chỉ muốn lên thành phố thăm con gái mới ly hôn, động viên tôi một chút, vậy mà họ đáng bị đối xử như thế sao?
Tôi chợt sững người khi điện thoại hiện lên một tin nhắn từ Tần Nguyệt.
“Khương Diệp, tôi sai rồi. Tôi không nên coi thường ba mẹ cô. Cầu xin cô… buông tha cho chúng tôi…”
Tôi bật cười lạnh lẽo, từng chữ tôi gõ xuống đều sắc như dao:
“Như tôi đã nói — có tiền, không phải thứ gì cũng mua được.”
Tôi tắt máy. Những tin nhắn tiếp theo của cô ta, tôi không buồn đọc nữa.
Tôi khẽ liếc qua khung cửa sổ, sắc trời dần nhuộm ánh hồng ấm áp của buổi sớm.
Chặng đường phía trước còn dài, nhưng tôi biết — chỉ cần mạnh mẽ tiến về phía trước, ánh sáng sẽ không bỏ rơi tôi.
-Hết-