Chương 1 - Bí Mật Đằng Sau Tình Yêu
1
Lúc Phó Tây Quyết bị đám c,ôn đồ chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng dưới tòa nhà giảng dạy.
Gió lạnh ẩm ướt ngày trời u ám thổi phần phật đồng phục xanh trắng của cậu ấy.
Nửa thân người cậu ấy ngả ra ngoài lan can, tên tóc vàng cầm đầu vẫn không chịu buông tha, t,úm tóc cậu ấy mà đ,è xuống.
Hình ảnh này trùng khớp với đêm đ/ẫ,m m/áu của kiếp trước.
“Phó tổng đúng là si tình thật đấy.”
“Dùng bản thân để đổi lấy tiểu thư Kiều à?”
“Được thôi, vậy thì bây giờ nhảy từ tầng mười tám xuống đi”
Tiếng cười đ,ộc á/c của bọn bắt cóc hòa cùng âm thanh của dòng điện truyền đến.
Ba năm kết hôn, cậu ấy vẫn gọi tôi là “tiểu thư Kiều”.
Bởi vì tôi hận cậu ấy đã c,ưỡng é/p tôi, chưa từng thừa nhận bản thân là vợ cậu ấy.
Trong điện thoại, giọng Phó Tây Quyết vẫn bình tĩnh.
Cậu ấy nói: “Hạ Hạ, đừng sợ.”
Giây tiếp theo, tôi thấy một bóng người rơi nhanh từ cửa sổ xuống.
Không chút do dự.
Nỗi sợ hãi như cơn bão quét qua kéo tôi ra khỏi ký ức kiếp trước.
Đồng tử tôi c,o rút mạnh, lao về phía sân thượng.
“Thả cậu ấy ra!” Tôi cầm một chai rượu rỗng, trực tiếp ném thẳng tới.
Tên tóc vàng cầm đầu ôm trán kêu lên đ,au đ/ớn, ngã xuống đất.
“Hôm nay ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ khiến m,á,u văng lên người kẻ đó.”
Tất cả mọi người đều bị khí thế li,ều m,ạng của tôi dọa sợ.
Phó Tây Quyết tựa vào tường, chậm rãi trượt xuống ngồi bệt xuống đất. Đồng phục xanh trắng thấm ra từng đóa hoa đỏ thẫm.
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú, hàng mi run rẩy.
“Cậu bị thương ở đâu rồi?”
Tôi run rẩy đưa tay định chạm vào gò má bầm tím của cậu ấy, nhưng lại bị cậu ấy nghiêng đầu né tránh.
“Diễn chưa đủ à?”
Cậu ấy giơ tay quệt vết máu ở khóe miệng, bật cười khàn khàn.
“Người tìm đám người này chặn tôi chẳng phải là cậu sao? Đại tiểu thư.”
Bàn tay tôi siết chặt nửa chai rượu vỡ, bắt đầu run lên.
“Tôi không có diễn…”
Phó Tây Quyết chống tay xuống đất khó nhọc đứng dậy.
Xương bả vai đơn bạc của thiếu niên nhô lên dưới lớp vải, tạo thành đường cong sắc bén.
Cậu ấy loạng choạng lướt qua bên cạnh tôi.
“Dù sao đi nữa.”
“Trước tiên theo tôi đến bệnh viện đã.”
Tôi phản tay nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cậu ấy, mắt đỏ hoe.
Ánh mắt cậu ấy dừng lại ở bàn tay chúng tôi đang đan vào nhau.
Hầu kết trượt nhẹ, cuối cùng cũng không nỡ rút ra.
“Kiều Chi Hạ.”
Giọng Phó Tây Quyết khẽ run, tựa như một con thú tuyệt vọng đang liếm láp vết thương.
Gió trên sân thượng cuốn tung mái tóc lộn xộn của cậu ấy.
Cậu ấy nhắm mắt lại, như đang vật lộn với chính mình.
“Lần này, cậu lại muốn đùa bỡn tôi thế nào đây?”
2
“Tôi không có!”
Tôi vội vàng mở miệng.
“Tôi nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, tôi chưa bao giờ có ý diễn kịch trước mặt cậu, càng không muốn làm tổn thương cậu.”
“Trước tiên cậu ngoan ngoãn theo tôi đến bệnh viện, được không?”
Trong lúc kéo giằng, áo khoác đồng phục của cậu ấy rơi xuống.
Những vết c,ứa trên cổ tay bất ngờ đập vào mắt, vết cũ vết mới đan xen thành một mạng lưới x,ấu x,í.
Tôi theo phản xạ buông tay, sợ làm cậu ấy đ,au.
Kiếp trước, sau khi kết hôn tôi mới vô tình biết được từ bác sĩ rằng cậu ấy mắc chứng tr,ầm c,ảm nặng.
Nhưng tôi không hề biết, cậu ấy đã bắt đầu tự làm h,ại bản thân từ sớm như vậy…
Chả trách, cậu ấy luôn thích mặc áo dài tay, che kín cả người.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
“Bây giờ không diễn nổi nữa à?”
Cậu ấy lập tức giấu tay ra sau lưng, khẽ nhếch môi tự giễu.
“Nếu thấy b,ẩn có thể nói thẳng, không cần phải ấm ức bản thân như vậy…”
“Không phải, tôi không có…”
“Chi Hạ, sao cậu lại ở đây?”
Giọng nam trong trẻo xen vào.
Cố Văn Nghiễn thở hổn hển xuất hiện ở cửa, cắt ngang lời giải thích của tôi.
“Tôi đã báo c,ảnh s,át rồi! Mau c,út đi!”
Đám côn đồ lập tức tản ra như chim vỡ tổ.
“Cố thiếu, chúng tôi sai rồi.”
“Chúng tôi đi ngay lập tức.”
Tôi đột nhiên sững người, câu nói của bọn b,ắt c/óc kiếp trước “Do ngài Cố dặn dò” vang lên bên tai, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trước mặt.
Tôi và Cố Văn Nghiễn là thanh mai trúc mã, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ h,ại tôi.
Nhưng khoảnh khắc này, tôi không chắc nữa.
Cố Văn Nghiễn tiến lên khoác lấy vai tôi:
“Bọn chúng không làm cậu bị thương chứ.”
“Chi Hạ, tôi đã nói rồi, cậu nên tránh xa hắn ta.”
“Loại chó hoang lớn lên trong khu ổ chuột, xung quanh toàn là đám người chẳng ra gì, chỉ biết làm liên lụy cậu…”
Phó Tây Quyết nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vai tôi của Cố Văn Nghiễn, khẽ nhếch môi.
Nụ cười đắng chát và vỡ vụn.
“Tại sao cậu lại đến sân thượng?”
“Tôi nhớ thời gian này, lớp các cậu đang học Toán.”
Tôi lùi lại một bước, ngắt lời cậu ta.
Sau đó, kiên định nắm lấy tay Phó Tây Quyết, đứng cạnh cậu ấy.
Cả người Phó Tây Quyết cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Bàn tay Cố Văn Nghiễn dừng lại giữa không trung.
“Giáo viên nhờ tôi đến phòng in lấy tài liệu, tôi tình cờ đi ngang qua và nghe thấy động tĩnh.”
Cậu ta sững sờ vài giây, sau đó cười bất đắc dĩ.
“Cậu lúc nào cũng nói tôi bảo vệ cậu quá mức, nhưng lần nào cũng—”
“Cố Văn Nghiễn.”
Tôi nhìn thẳng vào ánh sáng dao động phía sau tròng kính của cậu ta, nâng cao giọng.
“Cậu ấy rất tốt, không đến lượt cậu đánh giá. Sau này đừng để tôi nghe thấy cậu nói xấu Phó Tây Quyết một câu nào nữa.”
“Còn bây giờ, hãy xin lỗi cậu ấy.”
Chim sẻ hoảng sợ vỗ cánh bay qua sân thượng, bóng nó lướt qua chân Cố Văn Nghiễn, thoáng chốc đã biến mất.
“Chi Hạ, cậu có ý gì?”
Cậu ta đột ngột bước lên một bước, định kéo tôi lại.
Phó Tây Quyết lập tức chắn trước mặt tôi.
“Tôi nói, xin lỗi cậu ấy.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Văn Nghiễn, nhấn mạnh từng chữ.
Sắc mặt Cố Văn Nghiễn thoáng chốc méo mó, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ lo lắng.
“Chi Hạ, tôi chỉ quá lo lắng cho cậu nên mới nói những lời như vậy.”
“Tôi không có chứng cứ đã phát ngôn như thế, đúng là không đúng.”
Tôi nhíu mày, lạnh giọng nói:
“Đừng tìm cớ, cậu sai rồi.”
Nụ cười của Cố Văn Nghiễn cứng đờ.
“Ừ, Chi Hạ nói đúng.”
Cậu ta quay sang Phó Tây Quyết.
“Phó Tây Quyết, xin lỗi cậu.”
Phó Tây Quyết im lặng, không trả lời.
“Đi thôi.”
Tôi nắm lấy bàn tay phải không bị thương của Phó Tây Quyết.
Trực giác nói với tôi rằng, cậu ấy ghét Cố Văn Nghiễn đến vậy nhất định phải có lý do.
“Không muốn để ý đến cậu ta thì đừng để ý, cậu có quyền không tha thứ.”
Đầu ngón tay cậu ấy khẽ run, lớp chai sần trên tay lướt qua lòng bàn tay tôi.
Khi đến khúc quanh hành lang vắng người, Phó Tây Quyết đột nhiên rút tay về.
Tôi quay lại, thấy gương mặt tái nhợt của cậu ấy.
“Diễn đủ rồi?”
Phó Tây Quyết cụp mắt xuống, khuôn mặt không biểu cảm.
Ngập ngừng một lát, cậu ấy lại mở miệng, giọng nói khàn đặc.
Như thể đang kìm nén một loại cảm xúc dữ dội nào đó.
“Nếu diễn đủ rồi thì về nhà sớm đi.”
“Dự báo thời tiết nói, tối nay trời sẽ mưa.”
3
Kiếp trước, vì khoảng cách về thân phận, tôi và Phó Tây Quyết không có nhiều giao thiệp.
Cậu ấy mang theo vô số danh hiệu—thủ khoa kỳ thi đại học, thiên tài khoa học tự nhiên, doanh nhân trẻ tuổi nhất của thành phố A.
Nhưng ấn tượng lớn nhất của tôi về cậu ấy là sự trầm lặng, ít nói.
Sau khi kết hôn, tôi hận cậu ấy vong ân phụ nghĩa, đối xử với cậu ấy cực kỳ cay nghiệt, không cho phép cậu ấy đến gần tôi dù chỉ một bước.
Hai người hầu như không có bất kỳ giao tiếp nào.
Mãi đến khi cậu ấy qua đời, tôi mới vô tình tìm thấy một cuốn nhật ký trong thư phòng của cậu ấy.
Từng câu từng chữ trong đó đều là về tôi, đều là những nỗi đau khi yêu mà không thể có được.
Lúc ấy tôi mới hiểu, tại sao cậu ấy lại tuyệt vọng đến mức nhảy xuống từ tầng mười tám.
Nhưng nếu cậu ấy yêu tôi đến vậy, tại sao lại luôn nghi ngờ lòng tốt của tôi?
Thậm chí còn sợ hãi sự tiếp cận của tôi.
Kiếp này được làm lại một lần nữa, tôi nhất định phải tìm ra sự thật.
Quan trọng hơn, tôi muốn cậu ấy sống một cuộc đời bình an và hạnh phúc.
Phòng của Phó Tây Quyết nằm ở tầng hầm.
Tôi ôm cuốn sách bài tập Toán, đứng trước cửa, gõ nhẹ.
Đ/ọ.c full tại page Đông Qua Xuân Đ.ến!
“Ai đấy?”
Giọng cậu ấy khàn khàn vang lên.
“Tháng sau thi giữa kỳ rồi, có một số bài tôi không hiểu.”
“Có thể nhờ cậu giảng giúp không?”
“Theo tôi được biết, ông Kiều đã mời toàn bộ gia sư dạy cậu đều là huấn luyện viên đoạt huy chương vàng Olympic.”
Cậu ấy mở cửa, ánh mắt có chút khó đoán.
Tôi cố tình tiến gần hơn, ngẩng đầu mỉm cười với cậu ấy.
“Nhưng tôi chỉ muốn nhờ cậu dạy tôi thôi.”
“Thầy Phó, làm ơn đi mà?”
Phó Tây Quyết không tự nhiên dời ánh mắt, vành tai dần đỏ lên.
“Vào đi.”
Giống như những gì cậu ấy từng viết trong nhật ký.
Phó Tây Quyết mãi mãi không thể từ chối Kiều Chi Hạ.
Cậu ấy chợt nhớ ra gì đó, vội vã quay người đi thu dọn đồ trên bàn.
Vội quá, một chiếc dây buộc tóc màu hồng rơi xuống đất.
Đó là chiếc tôi đã đánh mất từ lâu trong giờ thể dục.
Phó Tây Quyết lập tức cúi xuống nhặt lên, nhét vào túi.
Tôi giả vờ như không thấy, khóe môi lại bất giác cong lên.
Ánh đèn bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp quanh bàn tay cậu ấy.
Tôi cố tình kéo ghế lại gần cậu ấy hơn một chút.
Gấu tay áo bạc màu của thiếu niên lướt qua cánh tay tôi, hương xà phòng thơm mát hòa với mùi thuốc sát trùng nhẹ nhàng lan trong không khí.
“Thầy Phó, tôi vẫn chưa hiểu định lý Lagrange.”
Tôi chống cằm, nghiêng người sát lại gần bàn tay cậu ấy đang cầm bút, đuôi tóc khẽ lướt qua cổ tay cậu ấy.