Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Cuộc Sống Mới Của Lâm Vãn
Chương 3
Cuộc Sống Mới Của Lâm Vãn
Sáng sớm hôm sau, tôi bắt đầu chuẩn bị.
Mua trứng, trà, hồi hương, đại hồi, cùng một chiếc nồi lớn.
Tôi thử nấu một mẻ trứng trà đầu tiên tại nhà để kiểm tra hương vị.
Đang lúi húi trong bếp, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Mẹ tôi đi mở, chưa đầy ba giây sau đã vang lên tiếng kinh ngạc:
“Tố Kỳ? Sao con lại tới đây?”
Tay tôi khựng lại giữa không trung. Chiếc muôi trong tay rơi xuống, va vào thành nồi phát ra một tiếng “cạch” chát chúa.
Lục Tố Kỳ?
Cô ta tới đây làm gì?
Chẳng mấy chốc, cô ta bước vào. Vẫn là dáng vẻ yếu ớt quen thuộc, đôi mắt đỏ hoe như thể vừa khóc cả đêm.
“Bác gái, con muốn nói chuyện với Lâm Vãn.” – Giọng cô ta vẫn ngọt ngào, mềm mại như thể chưa từng đâm sau lưng ai.
Tôi đặt dụng cụ xuống, giọng không mang chút nhiệt nào:
“Cô còn gì để nói sao?”
Cô ta thoáng bối rối trước thái độ lạnh nhạt của tôi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh:
“Lâm Vãn, em hiểu lầm chị rồi. Thật sự, chị tới là để giải thích…”
“Giải thích?” – tôi cắt ngang, ánh mắt lạnh tanh – “Giải thích vì sao cô dọn vào nhà tôi? Giải thích vì sao cô dám đứng trước mặt tôi mà nói rằng mình và Hàn Mục Dương thật lòng yêu nhau?”
Sắc mặt Tố Kỳ tái đi trông thấy:
“Chị… chị chỉ lỡ lời thôi…”
“Lỡ lời?” – tôi bật cười, giọng cười rét lạnh – “Cô coi tôi là trẻ con ba tuổi chắc? Cô nghĩ gì trong lòng, tôi nhìn không ra sao?”
Bị dồn ép đến mép vực, gương mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận, vỏ bọc dịu dàng cũng rạn nứt từng mảnh:
“Lâm Vãn, cô đừng quá đáng! Tôi với Mục Dương là thanh mai trúc mã! Còn cô… cô là gì cơ chứ?”
Tôi không nổi giận, chỉ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người từng diễn trò đáng thương suốt bao năm qua.
“Cô hỏi tôi là gì à?” – Tôi mỉm cười nhạt – “Tôi là vợ cũ của anh ta. Là mẹ của các con anh ta. Còn cô… chẳng là gì cả.”
Một câu nói, nhẹ như không, nhưng lại như một cú tát thẳng vào mặt cô ta.
Sắc mặt Lục Tố Kỳ trắng bệch, môi run run:
“Lâm Vãn, cô…”
“Tôi làm sao?” – Tôi không để cô ta nói thêm – “Giờ Hàn Mục Dương là của cô rồi. Cứ giữ cho chắc vào. Nhưng đừng đến đây giả vờ yếu đuối đáng thương nữa. Tôi không ngu ngốc như kiếp trước đâu.”
Bị ép đến không còn lời nào, Lục Tố Kỳ bật khóc, ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, lòng tôi hoàn toàn tĩnh lặng.
Không còn oán, không còn giận.
Chỉ có một sự lạnh nhạt của người đã buông tay…
Và sẽ không bao giờ quay đầu nữa.
5.
Kiếp trước, tôi từng quá yếu lòng, từng bị lớp vỏ ngoài mong manh của cô ta mê hoặc.
Nhưng kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân bị lừa thêm lần nào nữa.
Sau khi Lục Tố Kỳ rời đi, tôi không bận tâm thêm, tiếp tục dồn sức vào việc của mình.
Mẻ trứng trà đầu tiên đã xong. Tôi gắp ra một quả, thổi nhẹ rồi cắn thử. Hương vị đậm đà, thơm béo, mềm lòng người.
Tiểu Quân và Tiểu Hoa cũng chạy lại, mỗi đứa ăn thử một quả rồi hào hứng gật đầu khen:
“Ngon lắm mẹ ơi!”
“Mẹ định mang cái này đi bán hả mẹ?” – Tiểu Quân hỏi, mắt lấp lánh tò mò.
“Ừ.” – Tôi xoa đầu con, ánh mắt dịu lại – “Mẹ sẽ tự mình kiếm tiền nuôi hai đứa.”
Ánh mắt Tiểu Quân thoáng xao động, xen lẫn chút xót xa mà một đứa trẻ không nên có:
“Mẹ, con có thể giúp mẹ không?”
Tôi khựng lại. Nhìn con trai nhỏ tuổi mà hiểu chuyện đến vậy, trong lòng vừa ấm lại vừa đau.
“Tiểu Quân, việc của con là học cho giỏi, bảo vệ và chăm sóc em gái.” – Tôi nghiêm túc căn dặn – “Sau này lớn rồi, hãy giúp mẹ.”
Thằng bé gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt sáng lên như vừa nhận được sứ mệnh thiêng liêng.
Sáng hôm sau, tôi đẩy xe nhỏ ra khu vực ga tàu.
Lần đầu đứng giữa dòng người tấp nập, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn bình thường.
Nhưng chỉ một lát sau, tôi phát hiện ra—sự lo lắng của mình là thừa.
Mùi thơm nức của trứng trà vừa lan ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý.
Người qua lại dừng bước, tò mò nhìn về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, mời chào một cách bình tĩnh.
Những quả trứng tròn trịa, ươm màu trà sóng sánh, được bày ra ngay ngắn. Mỗi lần bóc ra, hương thơm lại bốc lên hấp dẫn.
Ngon thật sự, nên khách chẳng ngại mở ví.
Chỉ trong một buổi sáng, tôi đã bán hơn năm mươi quả, lời được bảy tám đồng.
Vào thời điểm hiện tại đó đã là một con số rất đáng kể.
Tôi đang định dọn lại xe để nghỉ một lát, thì một bóng người quen thuộc đập thẳng vào mắt.
Hàn Mục Dương.
Anh ta mặc quân phục, bước nhanh về phía tôi, gương mặt âm trầm như sắp mưa.
“Lâm Vãn, em đang làm cái gì vậy?” – giọng anh ta trầm thấp, nhưng tôi nghe rõ từng tấc giận đang bị đè nén trong đó.
“Bán trứng trà.” – Tôi thản nhiên đáp, tay vẫn tiếp tục làm việc.
“Em điên rồi sao?” – Anh ta cố hạ giọng – “Em có biết chuyện này khiến anh mất mặt đến mức nào không? Vợ của một thủ trưởng quân khu mà lại ra nhà ga bán trứng trà?”
“Là vợ cũ.” – Tôi nhấn mạnh, ngẩng đầu nhìn thẳng – “Hơn nữa, tôi buôn bán đàng hoàng, không trộm không cướp, có gì mà mất mặt?”
Bị tôi phản bác không chừa đường lui, mặt Hàn Mục Dương lập tức đỏ bừng vì tức giận.
“Vãn, về nhà với anh đi. Đừng làm trò cười nữa!”
Tôi bật cười:
“Về nhà nào? Nhà của anh, hay nhà của anh và Tố Kỳ? Tôi về đó làm gì, làm bóng đèn chắc?”
Người qua đường bắt đầu liếc nhìn, bàn tán khe khẽ.
Sắc mặt Hàn Mục Dương càng lúc càng khó coi, giọng gằn từng chữ:
“Vãn, đừng gây rắc rối nữa. Về đi.”
“Tôi không hề gây rắc rối.” – Tôi dừng tay, nhìn thẳng vào anh ta – “Chúng ta đã ly hôn. Tôi sống thế nào, làm gì, không còn liên quan gì đến anh nữa.”
“Không liên quan?” – giọng Hàn Mục Dương bỗng cao hẳn lên – “Em là mẹ của các con anh! Em ra đây buôn bán, tụi nhỏ sẽ bị bạn bè cười nhạo!”
Câu nói ấy khiến tim tôi đau nhói một chút.
Đúng là trong xã hội này, nếu mẹ là người bán hàng rong, con cái rất dễ trở thành trò cười trong mắt người khác.
Nhưng… so với việc để các con tận mắt nhìn thấy cha chúng ôm ấp người đàn bà khác—tôi thà để chúng bị người đời bàn tán một chút còn hơn.
“Ít nhất cũng tốt hơn cảnh chúng phải chứng kiến ba và mẹ kế thân mật với nhau ngay trong căn nhà mình.” – Tôi lạnh lùng đáp.
Hàn Mục Dương cứng họng, không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Mục Dương? Lâm Vãn? Hai đứa làm gì ở đây vậy?”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Chính Ủy, cấp trên trực tiếp của Hàn Mục Dương, cũng là bạn chiến hữu lâu năm của cha tôi.
“Chú Lý.” – Tôi cố gắng nở một nụ cười xã giao.
Ánh mắt ông dừng lại thoáng chốc trên giỏ trứng trà bên cạnh tôi, rồi chuyển sang gương mặt tái mét của Hàn Mục Dương, dường như đã lờ mờ đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
“Lâm Vãn, con đây là…?”
“Con đang làm chút buôn bán nhỏ.” – Tôi thành thật đáp.
Ông cau mày:
“Buôn bán? Lâm Vãn, con sao có thể…”
“Chú Lý, buôn bán đàng hoàng thì có gì sai?” – Tôi cắt ngang, giọng dứt khoát.
Ông nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Hàn Mục Dương, cuối cùng thở dài một tiếng rất sâu:
“Chuyện của các con… ta cũng có nghe sơ qua Haiz… đúng là nghiệt duyên.”
“Chú Lý, xin đừng khó xử.” – Tôi vừa thu dọn xe vừa nói – “Con biết việc này có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Hàn Mục Dương, nhưng hiện giờ con phải nghĩ cho cuộc sống của mẹ con con.”
Ông trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Con định tiếp tục làm việc này?”
“Vâng.” – Tôi gật đầu, ánh mắt không chùn xuống chút nào – “Con phải nuôi các con ăn học. Không thể trông chờ vào ai được nữa.”
Thấy được sự kiên định trong mắt tôi, Lý Chính Ủy gật đầu chậm rãi:
“Được. Nhưng nhớ giữ an toàn. Có chuyện gì khó, cứ tìm đến tổ chức, đừng ngại.”
Sắc mặt Hàn Mục Dương bên cạnh lúc này đã tái mét, gân xanh nổi rõ trên trán.
Ngay cả Lý Chính Ủy cũng đứng về phía tôi… anh ta còn có tư cách gì để nói thêm nữa?
“Chú Lý, sao chú có thể dung túng cho cô ấy như vậy!” – Cuối cùng, anh ta không nhịn được, bật lên giận dữ.
“Mục Dương, cậu không có tư cách nói câu đó.” – Lý Chính Ủy liếc qua giọng lạnh như băng.
Mặt Hàn Mục Dương đỏ bừng vì nhục nhã.
Lời của Lý Chính Ủy đã quá rõ ràng: chính anh ta là người làm sai, thì đừng mong ai cúi đầu vì danh tiếng của anh ta nữa.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác hả hê đầy bình thản.
Kiếp trước, tôi từng vì người đàn ông này mà nhẫn nhịn đủ điều, luôn sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta, luôn gồng mình vì thể diện của gia đình anh ta.
Còn bây giờ—tôi chỉ sống cho chính mình.
“Tôi về đây.” – Tôi đẩy xe rời khỏi khu ga, không quay đầu lại.
Ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng chiếu xuống vai áo, gió thổi mát lành—có lẽ lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy thật sự tự do.