Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Người Thứ Ba Trong Tình Yêu

Đang tải...

Chương 1

Người Thứ Ba Trong Tình Yêu

Trán Phó Dật Niên quấn băng gạc, Giang Lưu nửa người tựa vào lòng anh.

Câu nói ấy, tôi từng nghe qua.

Bố mẹ Phó Dật Niên sống ở nước ngoài quanh năm, chỉ gửi tiền về chứ không quan tâm gì khác.

Từ nhỏ đã thiếu sự ràng buộc, tính cách anh luôn có phần bất cần, ngỗ ngược.

Năm cuối đại học, khi chúng tôi vừa bắt đầu hẹn hò, một lần đi ăn vỉa hè cùng nhóm bạn, lúc tôi đi vệ sinh thì bị một gã đàn ông say xỉn chặn đường, miệng toàn lời bẩn thỉu.

Phó Dật Niên chạy đến, lập tức đấ//m thẳng vào mặt hắn, khiến tình hình trở nên hỗn loạn.

Lần đầu tiên tôi thấy anh mất kiểm soát đến vậy.

Trên xe cấp cứu, anh đầu đầy m//áu, tôi ôm anh mà khóc không thành tiếng.

Anh vừa nhăn mặt vì đau vừa nhẹ giọng dỗ dành:

“Đừng khóc… Là anh sai, sau này sẽ không đánh nhau nữa, được không?”

Bạn bè đều trêu: ngoài tôi ra, chưa ai khiến Phó Dật Niên cam tâm tình nguyện thay đổi tính khí như vậy.

Thế mà sau năm năm yêu nhau, anh lại vì một người khác mà phá lệ.

Ký ức ngày nào chồng lên hiện thực.

Tôi bước lên vài bước, khẽ ho một tiếng, hai người vội tách ra.

Giang Lưu đứng dậy, luống cuống nép sang một bên.

Cô ấy mặc chiếc váy dài màu sen, khóe mắt hoe đỏ, trông vô cùng đáng thương.

Phó Dật Niên thản nhiên nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Em đang đi công tác mà? Sao không nói trước để anh đến đón?”

Tôi nhìn anh vài giây.

“Anh từng hứa với em sẽ không đánh nhau nữa mà.”

Phó Dật Niên mím môi, siết chặt tay tôi hơn.

Chưa kịp nói gì, Giang Lưu đã lên tiếng giải thích:

“Chị Lạc Sương, chị đừng giận. Anh Dật Niên chỉ vì cứu em mới bị thương…”

“Em làm thêm ở quán bar, có người giở trò. Nếu không có anh Dật Niên, em…”

Thấy sắc mặt tôi lạnh đi, Phó Dật Niên kéo tôi ngồi xuống, nửa quỳ trước mặt:

“Em đừng suy nghĩ nhiều, trong tình huống đó, anh sẽ ra tay giúp bất cứ ai.”

“Xin lỗi em yêu, lại để em lo lắng rồi.”

Tôi không ngờ Phó Dật Niên lại là người có lòng trượng nghĩa đến vậy.

Ánh mắt tôi lướt đến góc phòng, thấy một cô gái đang truyền dịch, vừa khóc vừa gọi điện vay tiền.

Tôi nghiêng đầu, chỉ cho anh nhìn:

“Anh xem, cô gái kia chẳng có người thân hay bạn bè bên cạnh, còn phải gọi vay tiền chữa bệnh. Hay anh qua giúp cô ấy một tay đi.”

Phó Dật Niên liếc mắt nhìn, lập tức từ chối:

“Anh đâu quen biết gì cô ấy, sao phải giúp?”

Tôi cong môi, không nói thêm lời nào, quay người bỏ đi.

Phó Dật Niên đi chậm nửa bước phía sau, Giang Lưu thì bám sát theo sau anh.

Ra đến cửa bệnh viện, trời đổ mưa lớn.

Phó Dật Niên liếc nhìn tôi, do dự hỏi:

“Lạc Sương, trời mưa thế này bắt xe khó lắm. Giang Lưu lại vừa bị hoảng sợ… Anh đưa cô ấy về trước rồi quay lại đón em nhé?”

“Tùy anh.”

Tôi vừa đọc tin nhắn công việc vừa đáp hờ hững.

Trúng thưởng mà cào trúng chữ “cảm ơn” một lần là đủ rồi.

Yêu đương cũng vậy, không cần phải cào ra đủ bốn chữ “cảm ơn quý khách” mới chịu buông tay.

Ngay khoảnh khắc anh đối xử khác với Giang Lưu, tôi đã biết mình sẽ không đứng yên chờ anh nữa rồi.

 

2. 

Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Phó Dật Niên trở về, tôi cũng chẳng còn sốt sắng đưa khăn hay pha trà gừng như trước nữa.

Tôi ngồi im trên sofa, nhìn anh hào hứng lấy ra một chiếc túi giấy:

“Chiếc bánh nhỏ của tiệm em nhắc mãi đây, anh cố tình mua cho em.”

Tiệm đó nằm ở phía Bắc thành phố, cũng trùng hợp là Giang Lưu sống ở hướng đó.

Cố tình hay tiện đường, tôi chẳng còn bận tâm.

“Phó Dật Niên, mình chia tay đi.”

“Tối nay anh sẽ ngủ ở phòng khách, mai anh dọn đi.”

Nói xong, tôi không màng đến biểu cảm hay phản ứng của anh, quay người lên lầu.

Tay tôi bị anh nắm chặt.

“Ý em là gì vậy?”

Tôi hỏi ngược lại:

“Anh không thấy mệt sao?”

Phó Dật Niên khựng lại, rõ ràng không hiểu ý tôi.

“Trên xe anh đã đổi loại tinh dầu, dù em đã nói nhiều lần là không chịu nổi mùi đó, anh vẫn không đổi.”

“Em không say xe, cũng không thích ăn vặt trong xe. Vậy mấy thứ đó là chuẩn bị cho ai?”

“Suốt một tháng nay, ngày nào anh cũng về muộn hơn một tiếng, chỉ để tiện đường đưa Giang Lưu về.”

“Cứ mãi xoay quanh giữa hai người phụ nữ, vừa muốn chăm sóc cô ấy, vừa muốn giấu em… Anh không mệt sao?”

Tôi từng cho anh cơ hội.

Lần đầu hỏi về đồ đạc trên xe, anh thản nhiên đáp là của khách hàng để quên.

Lần thứ hai, tôi tan làm sớm đến công ty tìm anh, lại thấy anh rời đi từ trước, ghế phụ là Giang Lưu.

Tối đó, khi ăn cơm, tôi hỏi:

“Sao dạo này anh về muộn vậy?”

Tay anh đang gắp đồ ăn thì khựng lại:

“Công ty điều chỉnh thời gian làm việc, sau này chắc sẽ về giờ này luôn.”

Tôi không hỏi nữa, nhưng lòng thì đã lên kế hoạch chia tay.

Năm năm yêu nhau, với tôi, đó là quãng thời gian dài và đáng quý. Nói không buồn là nói dối.

Dù sao tôi cũng từng yêu chân thành, từng mơ về một gia đình nhỏ.

Tôi cho bản thân một tháng để chuẩn bị tâm lý, đi sớm về muộn, tránh mọi tiếp xúc thân mật.

Cho đến lần này, khi Phó Dật Niên vì Giang Lưu mà đánh nhau, tôi không hề đau lòng, ngược lại, chỉ thấy nhẹ nhõm.

Người trưởng thành, chỉ chọn lọc, không dây dưa.

Đã thay lòng một lần, sẽ chẳng bao giờ chỉ dừng lại ở một lần.

Cũng giống như cơm nguội để qua đêm, dù có hâm nóng lại thế nào, ăn vào cũng vẫn chua chát.

Sắc mặt Phó Dật Niên thay đổi rõ rệt, môi mấp máy nhưng chẳng nói được lời nào.

Một lúc sau, anh mới cất tiếng giải thích:

“Anh chỉ là thấy Giang Lưu rất đáng thương. Từ nhỏ cô ấy đã sống với bà nội, bố mẹ thì đưa em trai ra tỉnh khác, gần như không đoái hoài gì đến cô ấy.”

“Cô ấy vừa phải chăm sóc bà, vừa phải đi học, lại còn làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Chẳng phải ngày xưa em cũng từng vất vả như thế sao? Em nên hiểu cho hoàn cảnh của cô ấy chứ?”

“Anh đã nói rõ với Giang Lưu rồi, chỉ coi cô ấy như em gái, chỉ là giúp đỡ tiền học, ngoài ra không có gì cả.”

Tôi bật cười, từng ngón từng ngón gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình.

“Chúng ta đều là người lớn rồi, những lời nghe cho đẹp này là để anh bớt cảm thấy tội lỗi, hay anh nghĩ em ngu đến mức sẽ tin thật?”

“Cô ấy đáng thương thì có liên quan gì đến em? Anh thương xót, anh giúp đỡ, đó là việc của anh. Nhưng anh lấy tư cách gì bắt em phải chấp nhận?”

“Anh thật sự không hiểu cô ta đang nghĩ gì, hay giả vờ không hiểu? Với em, trong tình cảm không có chỗ cho người thứ ba.”

Tôi trở về phòng, khóa trái cửa, lặng lẽ nằm xuống giường.

Bên ngoài, Phó Dật Niên cứ thế giải thích hết câu này đến câu khác.

Cho đến khi điện thoại anh reo lên, tôi nghe thấy anh nhẹ giọng dỗ dành:

“Sao lại đột nhiên ngất xỉu vậy? Đừng sợ, anh đến ngay đây.”

Bên ngoài yên ắng một lúc, sau đó lại là giọng Phó Dật Niên:

“Bà nội Giang Lưu đột nhiên ngất, tạm thời không tìm được ai khác, anh phải qua xem sao.”

“Anh hứa sẽ quay về nhanh thôi, em ở nhà bình tĩnh lại nhé.”

 

3. 

Cả đêm Phó Dật Niên không về.

Khi tôi đang nhờ người chuyển đồ lên xe, anh quay lại, phía sau là Giang Lưu.

Phó Dật Niên bước nhanh tới kéo tôi sang một bên:

“Em còn định làm ầm lên đến bao giờ nữa? Anh đã giải thích hết rồi. Nếu em không tin, thì để Giang Lưu nói với em.”

Giang Lưu liếc tôi một cái, sợ hãi nép sát vào người anh.

“Là do em sai. Em và anh Dật Niên thật sự không có gì cả. Nếu chị vẫn còn để bụng thì em sẽ không nhận sự giúp đỡ từ anh ấy nữa, em có thể tự đi làm kiếm tiền.”

“Chị Lạc Sương, chị đừng vì em mà giận anh Dật Niên. Anh ấy thật lòng yêu chị mà…”

Vừa nói, cô ta vừa rơm rớm nước mắt, trông rất tội nghiệp.

Phó Dật Niên thở dài: “Thôi được rồi, giúp học là giúp học, chuyện tình cảm là chuyện khác.”

Giang Lưu là người đột nhiên chen vào giữa tôi và Phó Dật Niên.

Ba tháng trước, khi chúng tôi đi ăn cùng bạn bè, đang đứng chờ xe bên đường thì cô ta đột ngột lao đến ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa run rẩy:

“Có người bám theo em, làm ơn cứu em với! Em xin anh…”

Nhìn thấy gã đàn ông say rư//ợu phía xa, Phó Dật Niên vỗ vỗ lưng cô ta an ủi.

Là con gái, tôi hiểu cảm giác đó, nên không lên tiếng ngăn cản.

Đợi cô ta bình tĩnh lại, Giang Lưu có chút ngại ngùng buông tay ra.

“Xin lỗi, lúc nãy em sợ quá…”

Chúng tôi đưa cô ta về đến dưới nhà, cô ta ngỏ ý muốn xin số điện thoại liên lạc.

Phó Dật Niên quay sang nhìn tôi, như chờ ý kiến.

Tôi thẳng thắn từ chối: “Không cần đâu. Sau này cô cẩn thận hơn là được.”

Ánh mắt Giang Lưu tối lại, cụp mi.

“Em chỉ muốn có cơ hội mời hai người bữa cơm để cảm ơn. Hôm nay làm phiền như vậy, nếu không làm gì sẽ thấy áy náy…”

Cuối cùng, Phó Dật Niên để lại cho cô ta một tấm danh thiếp.

Tôi cứ tưởng chuyện đó chỉ là một thoáng lướt qua Nào ngờ, cô ta trở thành cái gai giữa tôi và anh.

Nực cười thật. Chỉ vỏn vẹn ba tháng.

Tôi thậm chí không biết từ lúc nào họ lại thân thiết đến mức vượt qua ranh giới bạn bè.

Có thể bây giờ họ chưa làm gì, nhưng đâu ai đảm bảo sau này thì không?

Nếu tôi giả vờ như không có chuyện gì, người tổn thương sâu nhất cuối cùng sẽ là tôi.

Khi thấy đồ đạc đã chuyển lên xe hết, tôi cất tiếng cắt ngang:

“Làm ơn tránh ra một chút, hai người đang chắn lối rồi.”

Phó Dật Niên dường như cạn kiệt kiên nhẫn, bực bội tặc lưỡi.

“Lâm Lạc Sương, chẳng phải chỉ là một trận ẩu đả thôi sao, có cần thiết phải dằn vặt như vậy không? Chúng ta ở bên nhau năm năm, em không có nổi chút tin tưởng nào với anh à?”

“Sợ em nghĩ nhiều, anh mới gọi Giang Lưu đến giải thích rõ ràng. Bà cô ấy còn đang nằm viện, vậy mà nghe nói em hiểu lầm là lập tức chạy đến.”

“Cùng là con gái, ngày xưa em cũng từng bị gã say đuổi theo, nếu hôm đó anh không ra tay, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Em không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác sao?”

Nghe đến đây, tôi biết chuyện đã không còn đường quay lại.

Tôi giật tay ra, dùng hết sức tát anh một cái.

“Dắt ‘em gái’ của anh cút khỏi mắt tôi. Đừng ở đây làm tôi thấy buồn nôn.”