Chương 2 - Nỗi Đau Của Hạnh Phúc
3.
Tôi chỉ lặng lẽ liếc nhìn Trần Uyển một cái, sau đó giả vờ cảm động, lắc đầu.
“Không cần đâu, Uyển Uyển, sao tớ có thể giành lấy cơ hội của cậu được?”
“Tần Việt tuy hơi thô lỗ, nhưng tớ nghĩ kỹ rồi, cuộc sống này cũng không đến nỗi không thể tiếp tục.”
Nghe vậy, Trần Uyển lập tức hoảng hốt.
“Hắn còn đánh cậu mà cậu vẫn muốn ở lại sao? Ninh Tuyết, cậu bị ngốc à? Đàn ông bạo hành vợ là không thể tha thứ được!”
“Cậu quên bà Lý trong đại viện chúng ta rồi sao? Bà ấy bị chồng đánh chết sau mỗi lần hắn uống rượu đấy!”
“Tần Việt to con như thế, nắm đấm của hắn cậu chịu nổi mấy lần?”
“Đừng chần chừ nữa, nghe tớ đi, nhanh chóng ly hôn rời khỏi đây! Tớ là đang cứu cậu đấy!”
Trước đây, khi Trần Uyển khuyên tôi ly hôn, tôi thật sự nghĩ rằng cô ta có lòng tốt muốn giúp tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, sự ghen tị và háo hức trên mặt cô ta rõ ràng đến thế nào.
Ngay khi tôi định từ chối lần nữa, Tần Việt bất ngờ trở về.
“Tôi không biết mình có thói quen đánh vợ từ khi nào đấy?”
Lúc này, sắc mặt Tần Việt trầm xuống, ánh mắt nhìn Trần Uyển sắc bén như dao, hận không thể xé nát cô ta ngay tại chỗ.
Trần Uyển cứng đờ cả người khi thấy anh đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, cô ta vội vã nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay áo tôi lên, chỉ vào vết bầm trên cánh tay tôi, lớn tiếng nói:
“Anh còn không thừa nhận? Chính Ninh Tuyết đã nói, những vết bầm này đều do anh gây ra!”
“Không phải bạo hành vợ thì là gì?”
Nhìn thấy vết bầm trên tay tôi, hàng lông mày của Tần Việt lập tức nhíu chặt, trong mắt anh lóe lên một tia hối hận.
Ngay sau đó, anh lạnh lùng nhìn Trần Uyển, giọng nói trầm thấp mang theo sát khí:
“Chuyện này đúng là tôi không đúng, nhưng nó không phải lý do để cô xúi giục cô ấy ly hôn với tôi!”
“Tôi sẽ không bao giờ ly hôn với Ninh Tuyết.”
“Nếu lần sau còn để tôi nghe thấy cô xúi giục cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo. Cút!”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của Tần Việt, Trần Uyển lập tức rùng mình.
Sau đó, cô ta vội vàng buông tay tôi ra, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ hả hê.
“Ninh Tuyết, vậy tớ đi trước nhé!”
Nói xong, cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi nhà họ Tần.
4.
Sau khi Trần Uyển rời đi, Tần Việt bước đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy xót xa. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi, nhìn những vết bầm tím rồi tự trách:
“Những vết này… đều là do anh làm sao? Sao lúc đó em không nói?”
Tôi hơi lúng túng, muốn rụt tay lại nhưng không rút ra được.
“Anh đâu có cố ý. Hơn nữa, em cũng không nghĩ chỉ bị anh ấn một cái mà lại thành ra thế này.”
Nghe vậy, Tần Việt chỉ khàn giọng nói: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào phòng ngủ.
Vào đến nơi, anh lấy ra một lọ dầu xoa bóp rồi nhẹ nhàng bôi lên những vết bầm trên cánh tay tôi.
Xoa xong cả hai bên, anh lại nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm xuống: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Nghe vậy, tôi không khỏi nóng bừng cả mặt, vội vàng lắc đầu: “Chắc là… không còn đâu.”
Nhưng Tần Việt lại nghiêm túc nhìn tôi: “Không thể nào. Cởi áo ra để anh xem kỹ một chút.”
Tôi theo phản xạ rùng mình một cái.
Thấy vậy, gương mặt anh cứng đờ, ánh mắt tràn đầy áy náy. Anh cúi đầu, giọng khẽ khàng:
“Đừng sợ anh. Anh sẽ không làm gì em đâu, thật đấy.”
Do dự một lúc, tôi vẫn khẽ “ừ” một tiếng, rồi đỏ mặt cởi chiếc áo sơ mi đang mặc.
Ngay lập tức, những vết bầm tím loang lổ trên da hiện ra trước mắt anh.
Vừa nhìn thấy, Tần Việt đột nhiên giơ tay lên, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt mình một cái.
Tôi hoảng hốt giật mình.
“Anh… anh làm gì vậy tự nhiên lại đánh bản thân?”
Tần Việt nhìn tôi đầy hối hận, giọng nghẹn lại:
“Xin lỗi, Ninh Tuyết. Anh không biết mình mạnh tay đến vậy.”
“Chẳng trách em muốn ly hôn với anh…”
“Anh đúng là đồ tồi!”
Dứt lời, anh lại định giơ tay tát thêm một cái nữa.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng đánh nữa! Em biết anh không cố ý mà!”
Dù sao mỗi lần gần gũi, trong phòng đều tối om.
Anh lại quen làm việc nặng nhọc, tay thô ráp, lực mạnh hơn người bình thường.
Có lẽ chính anh cũng không nhận ra bản thân đã mạnh tay đến mức nào.
Tất nhiên, đây không phải lỗi của riêng anh.
Như bình luận nói, cũng tại tôi quá nhát, không biết mở miệng nhắc anh sớm hơn.
Siết chặt chiếc áo sơ mi trên người, tôi đỏ mặt nói:
“Để em tự làm đi.”
Nhưng Tần Việt lắc đầu, kiên quyết: “Để anh. Dầu xoa bóp này mà không dùng đúng lực thì lâu khỏi lắm.”
Vừa nói, anh vừa đổ dầu ra tay rồi bắt đầu xoa bóp cho tôi.
Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy bàn tay anh rất ấm.
Nhưng không biết từ lúc nào, nhiệt độ trên cơ thể tôi cũng tăng lên theo.
Đến khi lòng bàn tay nóng hổi của anh chạm vào vùng ngực, tôi bỗng dưng cảm thấy người mình như có gì đó kỳ lạ.
Thậm chí, tôi không nhịn được mà khẽ bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Khoảnh khắc đó, cả tôi và Tần Việt đều sững người.
Nhưng rất nhanh, anh vẫn giữ vẻ bình thản tiếp tục xoa bóp cho tôi.
Còn tôi thì vội vàng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm giác lạ lẫm kia.
Chỉ là không biết có phải Tần Việt cố tình hay không.
Anh rõ ràng biết lúc nào tôi sẽ không kiềm được mà phát ra tiếng.
Thế mà vẫn tiếp tục xoa bóp.
Nhưng chỗ đó… rõ ràng đã bôi xong rồi mà!
Tôi lập tức đỏ mặt, vội vàng giữ chặt cổ tay anh.
“Tần Việt, đừng xoa nữa!”
Không ngờ, vừa mở miệng, giọng tôi lại mềm mại đến mức chính tôi cũng phải giật mình.
Trong nháy mắt, tôi càng xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Thế nhưng, Tần Việt bất ngờ kéo tôi vào lòng, cúi đầu hôn xuống.
5.
Vì mỗi lần chung phòng với Tần Việt đều mang lại đau đớn, tôi vô thức kháng cự mọi động chạm của anh.
Thậm chí chỉ cần anh đến gần, tôi đã thở gấp, trên da còn nổi cả phát ban đỏ.
Nhưng điều tôi không ngờ là, lần này khi anh cúi xuống hôn tôi, tôi lại không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Ngược lại, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, muốn được gần anh hơn.
Cơ thể cũng dần thả lỏng, không còn cứng đờ như trước, thậm chí còn vô thức ngả vào lòng anh.
Nhưng ngay lúc đó, em gái anh, Tần Văn, bất ngờ hét to từ ngoài sân chạy vào.
“Anh! Chị dâu!”
“Kỳ thi đại học khôi phục rồi!!!”
Nghe thấy tiếng cô ấy, tôi lập tức tỉnh táo lại, như bị điện giật mà đẩy mạnh vào ngực Tần Việt, rồi vội vàng tìm quần áo để mặc.
Lúc này tôi mới phát hiện, chiếc áo sơ mi khoác hờ trên người không biết từ lúc nào đã bị anh cởi ra.
Nhận ra điều đó, tôi lập tức xấu hổ đến giận dữ, lườm anh một cái, rồi nhanh chóng mặc áo vào.
Tần Việt chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười dịu dàng.
“Đừng hoảng, để anh giúp em.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, giúp tôi cài lại cúc áo một cách thành thạo.
Khi tôi đã chỉnh đốn lại quần áo xong, Tần Văn cũng chạy ùa vào nhà.
Thấy tôi và Tần Việt đều có mặt, cô bé hớn hở hét lên:
“Anh, chị dâu! Kỳ thi đại học khôi phục rồi! Chúng ta có thể đi thi lại rồi!!!”
Nghe vậy, tôi bỗng sững sờ.
Bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Vậy nghĩa là… nếu tôi không rời khỏi đây, tôi cũng có cơ hội tham gia kỳ thi đại học sao?
Bình luận lúc này cũng xôn xao thay tôi tiếc nuối.
【Haiz, chỉ cần nữ chính ở lại thêm một giờ nữa thôi là đã không bỏ lỡ tin tức này rồi.】
【Đúng vậy, hồi học cấp ba, nữ chính là học bá đứng đầu cả thành phố! Ở xưởng đen, cô ấy còn nhờ cải tiến máy dệt mà giữ được mạng sống. Nếu tham gia thi đại học, chắc chắn cô ấy sẽ đỗ!】
【Nam chính cũng không phải kiểu đàn ông ngăn cản vợ phát triển sự nghiệp. Nếu cả hai cùng đi thi, biết đâu còn có thể đỗ chung một trường đại học!】
Đang chìm trong suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy Tần Văn lên tiếng hỏi: