Chương 3 - Nỗi Đau Của Hạnh Phúc

“Anh, mặt anh sao lại sưng thế?”

Nghe vậy, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Việt.

Chỉ thấy nửa bên mặt mà anh tự tát khi nãy đã hơi sưng lên.

Thế nhưng, anh vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, thản nhiên đáp:

“Không sao, vừa rồi có con muỗi đậu trên mặt, anh lỡ tay đập mạnh quá thôi.”

Tần Văn nhìn anh đầy khó hiểu: “Anh không thể đánh nhẹ chút sao? Không biết còn tưởng anh bị ai đánh nữa đấy!”

Nói rồi, cô bé quay sang nhìn tôi, mắt sáng rực lên, cẩn thận hỏi:

“Chị dâu, sách chị mang đến, em có thể mượn xem được không?”

“Em đảm bảo sẽ giữ gìn cẩn thận!”

Nghe vậy, tôi liếc nhìn Tần Việt, rồi gật đầu:

“Được, cứ tự nhiên.”

Tần Văn lập tức vui mừng nhảy cẫng lên:

“Tuyệt quá! Em phải cố gắng hết sức, biết đâu cũng có thể đỗ đại học!”

Nói xong, cô bé hớn hở lao đến bàn học, trân trọng rút ra một quyển sách toán.

6.

Sau khi Tần Văn rời đi, Tần Việt cúi đầu nhìn tôi.

“Ninh Tuyết, em có muốn tham gia kỳ thi đại học không?”

Tôi không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là có!”

Nghe tôi nói vậy, anh khẽ cười, nhẹ giọng nói:

“Được, vậy anh sẽ cùng em thi.”

Lòng tôi khẽ rung động.

Sau đó, tôi cũng gật đầu.

7.

Tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học nhanh chóng lan truyền khắp công xã như một cơn gió.

Đám thanh niên trí thức phấn khích đến phát cuồng, lập tức dốc sức tìm kiếm tài liệu học tập để ôn luyện.

Trần Uyển cũng tìm đến tôi.

Cô ta nắm chặt tay tôi, hớn hở nói:

“Ninh Tuyết, hồi đi xuống nông thôn, cậu mang theo nhiều sách giáo khoa cấp ba lắm mà? Dù gì cậu cũng không dùng đến, chi bằng đưa hết cho tớ ôn tập đi?”

Nghe vậy, tôi rút tay về, thản nhiên đáp:

“Tớ cũng muốn tham gia kỳ thi đại học, sao lại không dùng đến?”

Trần Uyển sững sờ trong giây lát, sau đó ánh mắt lóe lên tia chế giễu:

“Cậu đã kết hôn với Tần Việt rồi mà còn muốn thi đại học sao? Nhà họ Tần có cho phép cậu đi thi không?”

Tôi lập tức phản bác:

“Hai đứa em nhà họ Tần đều đang chuẩn bị thi đại học, tại sao lại không cho phép tớ?”

Trần Uyển lập tức cau mày, giọng điệu châm chọc hơn:

“Nếu cậu thi đậu rồi rời đi, họ sẽ kiếm đâu ra một cô vợ thành phố khác đây?

“Dù cậu có đậu nhà họ Tần cũng chưa chắc đã chịu để cậu đi.

“Tớ đã bảo cậu nên ném đơn ly hôn xuống rồi chạy khỏi đó ngay, bây giờ thì hay rồi, cậu muốn đi cũng khó rồi.”

“Nhưng ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ! Nếu bây giờ cậu muốn rời đi, tớ vẫn sẵn sàng giúp cậu mà!”

Nhìn Trần Uyển vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tôi lạnh nhạt đáp:

“Không cần đâu, Tần Việt đã xin lỗi tớ rồi. Tớ thấy ở lại nhà họ Tần yên tâm ôn thi cũng tốt.”

“Còn tài liệu ôn tập, chẳng phải cậu cũng có sao? Nếu không đủ, chi bằng viết thư về nhà bảo người thân gửi thêm cho.”

“Tớ phải về ôn bài rồi, không nói chuyện với cậu nữa.”

Dứt lời, tôi liền quay người rời đi.

Bình luận lập tức bùng nổ.

【Cuối cùng cũng chịu xa lánh con trà xanh chuyên ly gián này rồi!】

【Tôi thấy chỉ xa lánh vẫn chưa đủ, với sự đố kỵ của nữ phụ dành cho nữ chính, nếu nữ chính thực sự thi đậu cô ta chắc chắn sẽ còn giở trò nữa!】

【Không thể không đề phòng, nữ chính tốt nhất nên cẩn thận.】

Thấy vậy, tôi khẽ cụp mắt, âm thầm ghi nhớ lời nhắc nhở từ những dòng bình luận.

8.

Sau đó, hầu hết thanh niên trí thức đều dồn hết tâm sức vào ôn tập, chẳng còn ai thiết tha chuyện ra đồng làm việc nữa.

Trong nhiều gia đình, những thanh niên trí thức đã kết hôn bắt đầu cãi vã với người nhà ngày càng nhiều.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất để rời khỏi vùng nông thôn này.

Dù có làm căng với gia đình, họ cũng quyết tâm ôn thi đến cùng.

Riêng nhà họ Tần lại khá thoải mái.

Cha mẹ chồng tôi từng đi học, họ hiểu rõ kỳ thi này quan trọng đến mức nào.

Thế nên chẳng những không ngăn cản, họ còn hết lòng ủng hộ cả ba chúng tôi thi đại học.

Vậy nên mỗi tối, tôi cùng Tần Việt và Tần Văn đều miệt mài ôn bài đến khuya.

Tần Văn thì vui lắm.

Còn Tần Việt, ánh mắt anh ngày càng thêm u ám.

Hôm đó, mới chín giờ, anh bỗng không nhịn được nữa, quay sang bảo em gái:

“Tiểu Văn, anh đã chép sẵn mấy bài tập này cho em rồi, em cầm về phòng làm đi, đừng làm ảnh hưởng đến chị dâu nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, Tần Văn áy náy nhìn tôi:

“Chị dâu, xin lỗi nhé, em sẽ về làm bài ngay.”

Tôi thì ngơ ngác:

“Em đâu có ảnh hưởng gì đến chị đâu?”

Lúc này, Tần Việt lại nói:

“Em đã thức đến tận mười hai giờ suốt hơn một tháng nay rồi, gầy đi không ít, sao lại bảo không bị ảnh hưởng?”

Tần Văn nghe xong cũng gật đầu:

“Anh nói đúng, chị dâu, hôm nay chị nghỉ sớm đi ạ, em về phòng đây.”

Dứt lời, cô bé ôm xấp bài tập rồi chạy biến.

Chờ em gái đi rồi, tôi không đồng tình nhìn Tần Việt:

“Anh, chúng ta đang chạy đua với thời gian, khổ một chút cũng chẳng sao mà.”

Thế nhưng Tần Việt bỗng khóa cửa lại, sải bước về phía tôi.

Chẳng đợi tôi kịp phản ứng, anh đã vững vàng bế bổng tôi lên khỏi ghế.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt anh ánh lên ngọn lửa nóng bỏng.

“Nhưng anh không nhịn được nữa rồi.”

“Từ khi Tiểu Văn ôn tập cùng em mỗi tối, anh chưa hề được hôn em lần nào.”

Nghe vậy, tôi đỏ mặt.

Hình như… đúng là như thế thật.

Bình luận ngay lập tức bùng nổ:

【Trời ơi! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này! Nam chính nhịn giỏi thật!】

【Cười chết mất! Nam chính đúng là khổ mà, lần nào muốn thân mật với vợ cũng bị một cái “bóng đèn” to tướng ngồi cạnh, đến khi cái bóng đèn đi rồi thì vợ lại mệt quá ngủ mất!】

【Ha ha, nam chính đúng là đã dồn nén lâu lắm rồi. Nếu thời đại đó có nhiều tài liệu “học tập” như bây giờ, liệu anh ta có thể nhịn lâu thế này không?】

【Đừng có che màn hình nữa! Tôi muốn xem nam chính rốt cuộc lợi hại cỡ nào!】

Nhìn thấy vậy, tôi theo phản xạ siết chặt cánh tay rắn rỏi của Tần Việt.

9.

Sau khi nhẹ nhàng bế tôi lên giường, Tần Việt khẽ nâng khuôn mặt tôi, dịu dàng nói:

“Ninh Tuyết, lần này anh nhất định sẽ cẩn thận. Chúng ta thử lại một lần nữa, được không?”

Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng đầy khao khát của anh, tôi vô thức co rụt cổ lại.

Sau đó, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

10.

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tôi giật mình, lập tức bật dậy khỏi giường.

Lúc này, Tần Việt tràn đầy sức sống, tay bưng một bát trứng gà đường đỏ, đẩy cửa bước vào.

Thấy tôi đã tỉnh, anh nhanh chóng đặt chiếc bát lớn xuống bàn, sải bước đến bên giường, cẩn thận khoác áo quân đội lên vai tôi.

“Ninh Tuyết, em dậy rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?”

Nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua tôi đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh.

“Không… chỉ là hơi đau lưng một chút.” Tôi ngại ngùng đáp nhỏ.

Trước đó, tôi đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng thêm một lần tra tấn nữa.

Nhưng không ngờ, không biết anh học được từ đâu mà biết bao nhiêu cách làm tôi khổ sở.

Cứ lật qua lật lại mà giày vò tôi đến mức gần như kiệt sức.

Đến cuối cùng, đừng nói đến chuyện đau đớn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Lúc này, Tần Việt đột nhiên bật cười trầm thấp: “Vậy lát nữa anh giúp em xoa bóp nhé, bây giờ ăn trứng trước đi.”