Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Sự Thật Đằng Sau Những Lời Chúc
Chương 4
Sự Thật Đằng Sau Những Lời Chúc
7.
Tình trạng của Lục Hoài còn tệ hơn tôi tưởng.
Những vết hoại tử trên mặt anh ta đã không còn kiểm soát được bằng thuốc.
Anh ta đốt sạch mười lăm vạn tiền thưởng, chạy vạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ, gõ cửa đủ mọi chuyên khoa da liễu, làm không biết bao nhiêu xét nghiệm.
Tất cả kết quả đều cho ra cùng một chẩn đoán: không phát hiện bất thường.
Bác sĩ nhìn mặt anh ta mà bó tay toàn tập, cuối cùng chỉ đành khuyên nên đi khám… tâm thần.
Lục Hoài bắt đầu trở nên nóng nảy, đa nghi, sợ hãi ánh mắt người khác, suốt ngày nhốt mình trong phòng, không dám ra ngoài.
Vị trí trưởng phòng anh ta vừa ngồi ấm chỗ được một tháng, đã phải “nghỉ phép dài hạn vì lý do sức khỏe”.
Cái chức vụ mà anh ta từng nằm mơ cũng muốn có, giờ tan thành mây khói.
Còn Bạch Vy, thì biến mất hoàn toàn.
Cô ta không chỉ xóa sạch mọi bài đăng liên quan, mà còn nghỉ việc, đổi số điện thoại, như thể chỉ cần dính một chút tới “con quái vật” Lục Hoài là đời cô ta tiêu tan.
Nhưng chính cô ta cũng bắt đầu gặp xui.
Lâm Nhã kể tôi nghe, trên mạng có người tung đoạn tin nhắn của cô ta khi còn là tiểu tam. Chỉ trong vài ngày, danh tính thật bị đào ra, nhà cô ta bị dân mạng ném trứng sống.
Công việc mới vừa xin được cũng đổ bể.
Cả người cô ta như hóa điên, nghe đâu còn chạy lên chùa cầu khấn xin giải hạn, tin rằng bản thân bị ma ám.
Đó là “lời chúc phúc nho nhỏ” tôi dành cho cô ta.
Tôi chúc cô ta cả đời này sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của Lục Hoài.
Chỉ cần có người nhắc tới căn bệnh quái lạ của anh ta, tên cô ta sẽ lập tức hiện lên như “bạn gái tin đồn”.
Sự ích kỷ và phù phiếm của Bạch Vy sẽ trở thành vết nhơ không thể rửa sạch trong suốt quãng đời còn lại.
Hôm ấy, khi tôi đang xử lý mấy bản hợp đồng thuê nhà, thì nhận được điện thoại từ môi giới...
"Chị Giang, căn hộ của chị có người muốn mua, lại còn trả luôn một lần."
Tôi hơi bất ngờ.
"Nhanh vậy sao?"
"Vâng, người mua rất dứt khoát, nói là đặc biệt thích căn nhà của chị."
"Người mua họ gì?" Tôi hỏi đại một câu.
"Họ Lục."
Tôi lập tức hiểu ra.
Là Lục Hoài.
Tìm không ra tôi, nên anh ta tính dùng cách này để ép tôi lộ diện.
Anh ta chắc nghĩ, chỉ cần mua lại căn nhà mà anh ta cho là “ký ức duy nhất” của tôi, tôi sẽ hết đường lui, phải tự mình tìm đến.
Ngây thơ đến mức buồn cười.
"Chị Giang? Chị còn nghe không ạ?"
"Nghe." Tôi kéo tâm trí quay lại. "Nói với anh ta, tôi không bán nữa."
"Ơ... nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Tôi dứt khoát ngắt lời. "Tôi không bán nữa."
Cúp máy, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ván cờ này, đến lúc hạ màn rồi.
Tôi nhắn cho Lâm Nhã một tin.
"Nhã Nhã, giúp tớ hẹn một người."
"Ai vậy?"
"Bạch Vy."
8.
Tôi và Bạch Vy hẹn nhau ở một phòng trà kín đáo.
Cô ta đến rất đúng kiểu tiểu tam thất thế: đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang, quấn kín mít như đi trốn nợ. So với trước kia, cô ta gầy đi thấy rõ, hốc mắt lõm sâu, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn và bất an.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta khựng lại.
"Là cô?"
Tôi tháo kính râm, mỉm cười.
"Là tôi."
"Cô tìm tôi làm gì?" Giọng cô ta tràn đầy cảnh giác. "Tôi và Lục Hoài đã không còn quan hệ gì nữa! Chuyện của anh ta, đừng kéo tôi vào!"
"Tôi biết." Tôi rót cho cô ta một tách trà, đặt trước mặt. "Tôi đến là muốn bàn một cuộc giao dịch."
Ánh mắt cô ta đầy nghi ngờ.
"Tôi có một đoạn ghi âm."
Tôi lấy điện thoại ra, bấm nút phát.
"...Sắp rồi, em yêu. Chờ anh lên chức, đứng vững đã, rồi đá cô ta."
"Đến lúc đó, em sẽ là bà Lục danh chính ngôn thuận."
Là đoạn ghi âm ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Giọng Lục Hoài, nói với cô ta.
Sắc mặt Bạch Vy lập tức trắng bệch.
"Cô... cô ghi âm lại?"
"Không thì sao?" Tôi tắt điện thoại. "Cô nghĩ vì sao tôi lại đột nhiên biến mất?"
Cô ta cắn môi, không lên tiếng.
"Bây giờ Lục Hoài đang phát điên tìm tôi." Tôi thong thả nói. "Tôi nghĩ... cô cũng không muốn bị anh ta tìm tới, đúng không?"
Toàn thân cô ta run lên.
"Cô muốn tôi làm gì?" Cuối cùng cũng mở miệng.
"Rất đơn giản." Tôi đẩy một mảnh giấy nhỏ về phía cô ta. "Đây là địa chỉ. Cô hẹn anh ta đến đó gặp mặt."
"Nói với anh ta... cô có cách chữa lành khuôn mặt của anh ta."
Bạch Vy nhìn mảnh giấy, ánh mắt lóe lên một tia do dự.
"Tại sao tôi phải giúp cô?"
"Bởi vì nếu cô giúp tôi, tôi sẽ xóa đoạn ghi âm kia." Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. "Hơn nữa, tôi sẽ chuyển cho cô một khoản tiền, đủ để rời khỏi thành phố này và bắt đầu lại từ đầu."
"Ngược lại thì…" Tôi mỉm cười. "Tôi cũng không ngại gửi đoạn ghi âm đó, kèm theo những 'thành tích vinh quang' khi cô chen vào hôn nhân người khác, đến ba mẹ cô, bạn bè cô, và cả phòng nhân sự nơi cô định xin việc tiếp theo."
Sắc mặt Bạch Vy tái mét.
Cô ta biết, tôi nói được là làm được.
Một lúc sau, cô ta cầm mảnh giấy lên.
"Được."
"Tôi đồng ý."
Cô ta hẹn Lục Hoài đến một căn hộ thô nằm ở khu vực xa xôi nhất trong số bất động sản đứng tên tôi.
Khu đó mới bàn giao, tỉ lệ dân cư rất thấp.
Tôi đã lắp sẵn camera trong phòng từ trước.
Tám giờ tối, tôi ngồi trong căn hộ ven sông của mình, mở laptop ra.
Trên màn hình giám sát, Lục Hoài xuất hiện.
Anh ta mặc một chiếc áo hoodie rộng, đội mũ che kín đầu, đeo khẩu trang dày và kính râm, trùm kín đến mức không thể nhận ra.
Anh ta đẩy cánh cửa khép hờ bước vào.
Căn phòng trống trải, chỉ có một bóng đèn vàng nhợt nhạt hắt sáng.
"Bạch Vy?" Anh ta cảnh giác gọi một tiếng, giọng khàn đục khó nghe.
Không ai đáp lại.
Anh ta cau mày, định quay người rời đi.
Đúng lúc đó, máy chiếu trong phòng bỗng bật sáng.
Trên bức tường trắng, một đoạn video bắt đầu phát.
Mở đầu là ảnh cưới của tôi và anh ta.
Ngày đó, anh ta vẫn còn tuấn tú, nụ cười rạng rỡ.
Còn tôi, ánh mắt đầy ắp hy vọng về tương lai.
Chuyển cảnh.
Trên màn hình, là cảnh anh ta đứng giữa nhà, chỉ tay vào mặt tôi mà mắng tôi là đồ vô dụng.
Là cảnh tôi ngồi một mình trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, qua bức tường mỏng, nghe rõ mồn một anh ta và Bạch Vy bàn bạc cách đá tôi ra khỏi cuộc đời anh ta.
Từng khung hình, từng câu thoại, đều lột trần cái bộ mặt tàn nhẫn và ghê tởm của anh ta.
Lục Hoài đứng sững, không thể tin nổi nhìn vào bức tường nơi đoạn video đang chiếu.
"Không… không phải vậy…" anh ta lắp bắp.
Video kết thúc bằng một khung hình tĩnh.
Là giọng tôi, lạnh đến thấu xương.
"Lục Hoài, anh chẳng phải luôn muốn tiền, muốn quyền sao?"
"Vậy thì tôi chúc anh đạt được hết những gì anh khao khát."
"Chỉ là, cái giá phải trả, là thứ anh quan tâm nhất."
"Không phải anh luôn quý cái mặt đó của mình nhất sao?"
"Vậy tôi đã dùng nó để đổi lấy vinh hoa phú quý cho anh rồi đấy."
"Anh hài lòng chứ?"
"A——!!!"
Tiếng hét xé họng vang lên.
Lục Hoài điên cuồng giật phăng chiếc khẩu trang khỏi mặt.
Dưới ống kính rõ nét của camera, gương mặt anh ta đã chẳng còn là một khuôn mặt nữa.
Những mảng đỏ loang lổ lan khắp cổ và tai, đầy những vết mủ, đóng vảy máu, trông chẳng khác nào chiếc mặt nạ kinh dị từ trong cơn ác mộng.
"Giang Ninh! Con đàn bà độc ác! Cô ra đây cho tôi!"
Anh ta gào rú như phát điên, đập phá tường trong căn hộ trống hoác.
"Ra đây cho tôi!"
Tôi ngồi im lặng nhìn anh ta vùng vẫy qua màn hình.
Sau đó, khẽ nhấn chuột, tắt máy.
Chuyện cũ kết thúc tại đây. Không phải tôi tàn nhẫn, mà là anh ta tự đẩy mình xuống đáy.
Đừng hỏi tôi có đau không — đau rồi, khôn cũng rồi. Bây giờ, là lúc tôi sống cho chính mình.
9.
Ngày hôm sau, một đoạn video lan truyền điên cuồng khắp mạng xã hội.
Tiêu đề là: “Phượng hoàng đội lốt người: Đá vợ để leo lên, cuối cùng bị 'nguyền rủa' đến mức mặt mũi nát bét”
Trong video là cảnh Lục Hoài đầy tự mãn lúc thăng chức, là những khoảnh khắc mập mờ giữa anh ta và Bạch Vy, là cảnh anh ta mắng chửi tôi thậm tệ, và cuối cùng — là cận cảnh gương mặt thối rữa, méo mó không còn hình người của anh ta.
Video đó là tôi tự thuê người dựng và tung lên mạng.
Tôi đã xóa toàn bộ thông tin liên quan đến mình, chỉ để lại hình ảnh của Lục Hoài và Bạch Vy.
Dư luận lập tức bùng nổ.
Tên hai người họ ngay lập tức leo top tìm kiếm của bản tin địa phương.
Tất cả thông tin cá nhân, hành tung, lịch sử làm việc… đều bị dân mạng nổi giận “đào” sạch sẽ.
Công ty ngay sau đó phát thông cáo khẩn, cắt hợp đồng lao động với Lục Hoài.
Mẹ chồng không chịu nổi cú sốc, đột quỵ phải nhập viện.
Lục Hoài chính thức trở thành kẻ bị xã hội tẩy chay.
Anh ta không dám ra đường, không dám gặp ai.
Căn nhà từng là tổ ấm của chúng tôi — ngôi nhà đứng tên anh ta nhưng là tôi bỏ tiền mua — anh ta đành ngậm ngùi bán đi.
Cầm số tiền đó, anh ta đi khắp nơi tìm bác sĩ, tìm thầy lang, thậm chí còn tìm mấy “cao nhân” trừ tà giải hạn.
Chẳng bao lâu, tiền hết.
Mặt anh ta… lại càng ngày càng kinh khủng.
Từng chút, từng chút, hủy hoại hoàn toàn.
Một tháng sau.
Tôi hoàn tất mọi việc liên quan đến anh ta, chính thức đệ đơn ra tòa ly hôn.
Vì có đầy đủ bằng chứng ngoại tình trong thời gian hôn nhân, vụ kiện được xử lý rất nhanh.
Chúng tôi ly hôn.
Anh ta không lấy được một xu nào từ tôi.
Tôi lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình.
Một buổi chiều sau mưa, tôi lái xe ngang qua khu chung cư mà chúng tôi từng sống.
Vô tình, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Là Lục Hoài.
Anh ta mặc một bộ đồ lấm lem, tóc bết dầu dính thành từng búi, co ro trong góc trạm xe buýt.
Trên mặt đeo một chiếc khẩu trang cũ kỹ, nhưng bên rìa vẫn lộ ra làn da lở loét rợn người.
Anh ta ôm chặt một túi đồ trong lòng, đôi mắt đờ đẫn nhìn dòng xe qua lại không ngừng.
Có người đi ngang qua vừa lướt qua đã bịt mũi đầy ghét bỏ.
Tôi không dừng xe.
Chỉ liếc nhìn một cái, rồi dứt khoát đạp ga, hòa vào dòng xe tấp nập.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ ngân hàng.
“Tài khoản đuôi xxxx vừa nhận được chuyển khoản xxxxxx đồng.”
Lại thêm một khoản tiền thuê nhà vừa vào tài khoản.
Tôi mở cửa kính, gió nhẹ lướt qua mơn man mái tóc tôi tung bay.
Cuộc đời tôi giờ đây là tự do, là đủ đầy, là có tôn nghiêm.
Tôi không cần dựa vào ai cả.
Bởi vì, tôi chính là chỗ dựa vững chãi nhất cho bản thân mình.
Còn về Lục Hoài…
Kết cục của anh ta thế nào, tôi chẳng còn hứng thú.
Bởi vì, anh ta đã là quá khứ.
Còn tôi — đang viết tiếp tương lai của chính mình.
-Hết-