Chương 4 - Bí Mật Đằng Sau Tình Yêu

9

Nửa năm sau, bệnh tình của bố tôi vẫn diễn biến theo kế hoạch, ông thỉnh thoảng lại rơi vào hôn mê.

Tôi và Cố Văn Nghiễn công khai thông báo tin tức đính hôn, cùng nhau tiếp quản các công việc của công ty.

Trong văn phòng, tôi xoa thái dương, rà soát lại bản báo cáo cuối cùng.

Cố Văn Nghiễn đẩy cửa bước vào, tay cầm theo một hộp giữ nhiệt.

“Chi Hạ, tôi mang đồ ăn khuya cho cậu.”

Cậu ta mở hộp ra, hơi nóng bốc lên, mang theo hương thơm của bánh bao nhân tôm.

“Hồi nhỏ, mỗi lần cậu thức đêm ôn bài, chúng ta đều đến quán Phúc Ký ăn khuya.”

Tôi thờ ơ đáp lại.

“Cảm ơn, cứ để trên bàn đi.”

Tôi đóng tập báo cáo đánh giá rủi ro của dự án thu mua, mỉm cười với cậu ta.

Cậu ta cúi người, đưa tay chạm vào tai tôi, muốn tháo tai nghe xuống.

“Đừng khách sáo với tôi như thế.”

“Năm sau thời điểm này, chúng ta đã kết hôn rồi.”

“Ngần ấy năm trôi qua cuối cùng người ở lại bên cậu vẫn là tôi…”

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi.

Động tác này khiến cánh tay của cậu ta khựng lại giữa không trung.

Chỉ trong chớp mắt, cậu ta lại lấy lại vẻ tự nhiên, chống tay lên thành ghế, cúi xuống gần hơn.

“Chi Hạ, tôi luôn cảm thấy dạo gần đây cậu có chút khác biệt.”

Cậu ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sau lớp kính phản chiếu một tia sáng khó lường.

Cảm giác bị theo dõi khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi bình tĩnh đứng lên, giơ ly cà phê lên lắc nhẹ.

Những viên đá bên trong chạm vào thành ly, phát ra âm thanh trong trẻo.

“Không có gì.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi chỉ là làm việc quá mệt mỏi thôi.”

Cậu ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn tìm kiếm điều gì đó trong lời nói của tôi.

Vài giây sau, cậu ta cười nhạt.

“Thật sao?”

Tôi bị ánh mắt đó làm cho căng thẳng, lập tức tìm cách rời đi.

“Tôi đi lấy nước, cà phê này đắng quá.”

Tôi quay người bước nhanh về phía cửa.

Nhưng ngay khi tôi chạm vào tay nắm cửa, cả người đã bị kéo vào bóng tối.

Một hơi thở quen thuộc ập đến, Phó Tây Quyết giữ tôi dựa vào cửa, ánh mắt lạnh lùng.

Tôi đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu làm gì vậy?”

“Làm tôi giật cả mình.”

Phó Tây Quyết cúi đầu nhìn tôi, giọng trầm thấp.

“Hắn ta lại đến tìm cậu?”

Tôi lập tức nhận ra, cậu ấy đang ghen.

“Chúng ta không phải đã bàn bạc rồi sao? Cứ để hắn mất cảnh giác, chờ thời cơ thích hợp rồi ra tay.”

Chúng tôi đã vạch sẵn kế hoạch.

Kiếp trước, Cố Văn Nghiễn tiếp cận tôi là để lợi dụng cuộc hôn nhân này thay đổi vận mệnh của hắn.

Nhưng khi Phó Tây Quyết phát hiện, cậu ấy đã ngay lập tức về nước, phá hỏng hôn lễ, thậm chí còn hủy diệt toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Cố.

Cuối cùng, Cố Văn Nghiễn bị dồn đến đường cùng, mới nảy sinh ý định đồng quy vu tận với Phó Tây Quyết.

Mà ở hiện tại tôi đã để lộ tin tức bố tôi bệnh nặng, đẩy Cố Văn Nghiễn vào thế chủ động tiếp cận tôi.

Chỉ cần hắn bước vào nội bộ Kiều thị, chúng tôi sẽ có cơ hội bắt được bằng chứng hắn rửa tiền và trốn thuế.

Nhưng Phó Tây Quyết…

Dường như đã mất kiên nhẫn.

“Hắn vừa chạm vào cậu.”

Cậu ấy tiến lại gần hơn, bước chân vững vàng.

“Tóc cậu.”

Tôi cố nén ý cười, giả vờ suy nghĩ.

Dạo gần đây, Phó Tây Quyết càng lúc càng chiếm hữu tôi nhiều hơn.

Chính xác hơn là, cậu ấy không còn che giấu khát vọng đối với tôi nữa.

“Hình như còn chạm vào cổ tôi… còn…”

Chưa kịp nói hết câu, môi tôi đã bị chặn lại.

Ngón tay Phó Tây Quyết len vào dưới làn váy, cúi đầu cắn nhẹ vành tai tôi.

“Đến lúc thu lưới rồi.”

Tôi cố gắng đẩy cậu ấy ra, nhỏ giọng nói:

“Không được, vẫn thiếu một chút chứng cứ.”

Hơi thở của Phó Tây Quyết trở nên gấp gáp, cậu ấy siết chặt eo tôi.

“Nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa.”

Bên ngoài, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, giọng Cố Văn Nghiễn vọng vào.

“Chi Hạ? Đồ ăn khuya sắp nguội rồi.”

Tôi giật mình, lập tức đưa tay lên bịt miệng Phó Tây Quyết.

“Cậu đừng làm bậy, bị phát hiện thì hỏng hết kế hoạch.”

Nhưng cậu ấy dường như không thèm để tâm.

Lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh.

Tiếng nước triền miên vang vọng trong không gian tối tăm.

Tôi không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn chặt vai cậu ấy, cả người run lên.

Phó Tây Quyết ghé sát tai tôi, thấp giọng nói ba chữ.

“Bảo hắn cút.”

10

Lễ đính hôn của tôi và Cố Văn Nghiễn được tổ chức đúng kế hoạch.

Mùi hương của hoa hồng khuếch tán trong không khí.

Tôi đứng trước gương, chỉnh lại đôi bông tai ngọc trai.

Bên ngoài cửa, bước chân của Cố Văn Nghiễn vang lên.

“Chi Hạ, nhà tạo mẫu nói tấm mạng che mặt của em cần được chỉnh lại.”

Cậu ta gõ cửa, giọng nói không che giấu được sự phấn khích.

“Nhưng khách mời đã đến đông đủ rồi.”

“Em vẫn chưa chuẩn bị xong sao?”

Điện thoại trên bàn trang điểm rung lên.

Phó Tây Quyết gửi tin nhắn đến:

“Văn phòng hắn đã mở.”

Tôi nhanh chóng gõ chữ:

“Đã tìm thấy cuốn sổ ghi chép chưa?”

“Chưa, kéo dài thêm mười phút.”

“Được.”

Tôi thả lỏng dải lụa buộc eo phía sau, để lớp vải mềm mại trượt xuống dọc theo sống lưng.

“Chiếc váy bị mắc sợi, lấy giúp em bộ đầm đuôi cá dự phòng.”

“Chờ em một chút.”

“Được, để anh đi lấy.”

Tôi thở ra một hơi dài, tự nhủ phải thật bình tĩnh.

Vài phút sau, Cố Văn Nghiễn ôm bộ váy bước vào phòng.

“Cần anh giúp không?”

Ngón tay cậu ta vô tình lướt qua gáy tôi.

Tôi nghiêng người né tránh.

“Không cần, em có thể tự mặc được.”

Ánh mắt Cố Văn Nghiễn tối đi, giọng điệu bỗng trở nên vu vơ:

“Chi Hạ, em có biết không?”

“Gần đây anh thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.”

Bên ngoài cửa sổ, một tia chớp rạch ngang bầu trời.

Tiếng mưa rơi dồn dập đập vào kính, giống hệt tiếng gió rít trong đêm Phó Tây Quyết nhảy xuống từ tầng mười tám kiếp trước.

Dự cảm bất an lan tràn.

Tôi giật mình, tim đập nhanh hơn.

“Mơ thấy… chuyện gì?”

Cố Văn Nghiễn bất ngờ ôm chặt eo tôi từ phía sau, đôi môi lạnh lẽo kề sát vành tai tôi.

“Ví dụ như em quỳ dưới chân anh, đáng thương ngước nhìn anh.”

Đầu ngón tay cậu ta vuốt dọc sống lưng tôi, như đang tỉ mỉ đo đạc từng đường nét xương cốt.

“Lại ví dụ như Phó Tây Quyết nhảy lầu, máu thịt be bét.”

“Anh nhớ rõ hôm đó, cậu ta cũng mặc một bộ vest đen.”

Cậu ta nhìn vào gương, nhếch môi cười.

“Em xem, có giống bộ anh đang mặc hôm nay không?”

Toàn thân tôi như bị đóng băng.

Trong gương phản chiếu nụ cười méo mó của cậu ta—một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy qua.

Hơi lạnh tràn vào từng tế bào, tôi không thể thở nổi.

Hắn cũng đã trùng sinh.

Tôi cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy, từng chữ bật ra từ cổ họng khô khốc:

“Cố Văn Nghiễn, cậu nhớ lại mọi chuyện từ khi nào?”

Cậu ta hờ hững nhún vai.

“Từ lúc em cứu Phó Tây Quyết ở quán bar.”

“Nên anh buộc phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.”

Bỗng nhiên, cổ họng tôi bị siết chặt.

Ngón cái đeo găng tay da của cậu ta ấn lên động mạch trên cổ tôi, động tác nhẹ nhàng như một cái vuốt ve, nhưng lại khiến toàn thân tôi nổi da gà.

“Được làm lại một lần nữa, em vẫn chọn nó sao? Hửm?”

Thấy tôi im lặng, cậu ta bật cười.

“Em có biết không?”

“Kiếp trước, Phó Tây Quyết đã làm đến mức nào vì em?”

“Cậu ta mắc chứng trầm cảm nặng từ lâu, nhưng để có thể cho em một tương lai ổn định, cậu ta đã liều mạng làm việc ở nước ngoài, đến mức mắc ung thư dạ dày.”

“Ngày cậu ta về nước cướp hôn, em không nhìn thấy đâu, nhưng sau cánh gà, cậu ta đã nôn ra rất nhiều máu.”

“Thế nhưng cậu ta sợ em không chịu nổi cú sốc khi mất đi cậu ta, nên không dám nói với em một lời.”

“Cậu ta thà để em hận cậu ta, cũng không muốn thấy em rơi nước mắt vì mình.”

“Thật là một tình yêu cảm động, đúng không?”

Tôi chết lặng, nước mắt rơi như những viên ngọc trai đứt chuỗi.

Thì ra, đây chính là lý do kiếp trước cậu ấy cam chịu bị tôi hiểu lầm.

Cố Văn Nghiễn nghiêng đầu, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Vậy, em nhẫn tâm để cậu ta lặp lại bi kịch lần nữa sao?”

“Em đoán xem, nếu cậu ta biết em xảy ra chuyện, cậu ta có tự sát theo không?”

“Nhưng nghĩ lại, anh vẫn thấy tự tay kết liễu cậu ta mới hả giận nhất.”

Cậu ta cười điên dại, ánh mắt đỏ ngầu đầy vằn máu.

Tôi cảnh giác nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh băng.

“Cậu muốn làm gì?”

Cố Văn Nghiễn cười nhạt, ánh mắt dần trở nên điên loạn.

“Chi Hạ, thực ra anh cũng yêu em.”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ không để em gặp chuyện gì.”

“Vì lợi ích của chính em, hãy là một người thông minh.”

Cậu ta đặt điện thoại vào tay tôi.

“Gọi cho Phó Tây Quyết, nói chia tay.”

“Cậu ta nhất định sẽ sốt ruột chạy đến tìm em để hỏi rõ.”

“Chiếc xe trong tầng hầm, anh đã động tay vào phanh xe. Điều chờ đợi cậu ta sẽ là một vụ tai nạn hoàn hảo.”