Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Khi Nỗi Đau Chạm Đến Tình Yêu
Chương 2
Khi Nỗi Đau Chạm Đến Tình Yêu
4.
“Tôi cảnh cáo cô, Hà An.”
“Cô còn dám dây dưa vô lý nữa thì cút khỏi tầm mắt tôi!”
Anh ta đến cả nhìn tôi thêm một cái cũng lười, kéo theo Lâm Ngọc Khuê quay người rời đi.
“Duy Phong, mình đi ăn đồ Nhật ở đường Hải Cảnh nhé?”
“Hơi đắt một chút, nghe nói phải mấy nghìn đó.”
“Chuyện nhỏ.”
“Anh mời. Coi như ăn mừng.”
Cơn phẫn nộ cuồn cuộn như lửa thiêu, đốt sạch chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong tôi.
Tôi rút điện thoại ra, bấm thẳng số gọi cảnh sát.
Khi tôi dẫn theo hai cảnh sát tìm đến nơi, Trần Duy Phong và Lâm Ngọc Khuê đã gần ăn xong bữa đồ Nhật.
Vừa nhìn thấy cảnh sát đứng phía sau tôi, nụ cười thong dong trên mặt anh ta lập tức cứng đờ.
Tôi cúi mắt nhìn hóa đơn đặt trên bàn.
Bảy nghìn hai.
Ra tay đúng là không hề nhẹ.
Khi nghe tôi báo cảnh sát với lý do “chiếm đoạt tài sản cá nhân”, Trần Duy Phong lập tức mất kiểm soát, giơ tay định tát tôi.
Tôi lập tức chộp lấy cổ tay anh ta.
“Trả tiền của tôi lại cho tôi.”
Anh ta tức đến phát điên, rút từ ví ra năm nghìn tệ, ném thẳng vào mặt tôi.
“Chỉ có nhiêu đó!”
“Muốn lấy hay không thì tùy!”
Lâm Ngọc Khuê đứng bên cạnh, giả vờ khuyên can:
“Hà An, sao cô lại vì chút chuyện nhỏ thế này mà báo cảnh sát bắt anh ấy chứ?”
“Cô im miệng!”
Tôi quay sang cảnh sát, giọng nói rõ ràng, không hề run rẩy:
“Thưa cảnh sát, tài sản cá nhân bị chiếm đoạt của tôi vượt quá bốn trăm nghìn tệ.”
“Ngoài ra, tôi còn tố cáo chồng tôi, Trần Duy Phong, ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân.”
Sự xuất hiện của cảnh sát giống như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Cả nhà hàng lập tức im phăng phắc.
Lớp mặt nạ tinh anh, điềm tĩnh trên gương mặt Trần Duy Phong hoàn toàn vỡ vụn, để lộ ra một tia hoảng loạn khó che giấu.
“Thưa cảnh sát, hiểu lầm thôi.”
“Thật sự chỉ là hiểu lầm.”
Anh ta gượng gạo nặn ra một nụ cười, cố gắng vãn hồi tình hình.
“Đây là chuyện gia đình của chúng tôi.”
“Vợ tôi… tinh thần dạo này không được ổn định cho lắm.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “vợ tôi”, vừa để nhắc nhở mối quan hệ giữa chúng tôi, vừa ngầm ám chỉ với cảnh sát rằng đây chỉ là một cuộc cãi vã vợ chồng bình thường.
Lâm Ngọc Khuê cũng vội vàng đứng dậy, lập tức khoác lên mình bộ dạng người hiểu chuyện, giọng nói mềm mỏng đến giả tạo:
“Đúng vậy thưa cảnh sát, Hà An chỉ là nhất thời nghĩ quẩn thôi. Chúng tôi đang khuyên cô ấy mà. Trần Duy Phong sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?”
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, trong lòng đã không còn dậy lên dù chỉ một gợn sóng.
Kiếp trước, cũng chính những lời như “chuyện gia đình” và “tinh thần không ổn định” thế này, đã từng chút một nghiền nát mọi phản kháng của tôi.
Lần này thì không.
“Thưa cảnh sát, tôi hoàn toàn không có vấn đề về tinh thần.”
Tôi bình tĩnh quay sang hai vị cảnh sát, giơ điện thoại lên trước mặt họ.
“Từ tháng thứ hai sau khi kết hôn, tiền lương mỗi tháng của tôi đều được chuyển đúng hạn vào tài khoản cá nhân của Trần Duy Phong. Ở đây có đầy đủ lịch sử chuyển khoản ngân hàng suốt năm năm.”
“Tài khoản lương của tôi quanh năm số dư bằng không, toàn bộ đều có thể tra soát.”
“Năm năm, mỗi tháng tám nghìn, tổng cộng bốn mươi tám vạn.”
“Số tiền này tôi chưa từng động đến một xu, luôn do anh ta ‘giữ hộ’.”
“Hiện tại ba tôi bệnh nặng cần tiền gấp, anh ta lại nói với tôi rằng số tiền đó đã không còn.”
“Việc này đã đủ điều kiện để lập án với hành vi chiếm đoạt tài sản.”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng, mạch lạc, không có nửa phần do dự.
Ánh mắt của những thực khách xung quanh từ tò mò hóng chuyện dần chuyển sang dò xét, rồi đồng loạt đổ dồn về phía Trần Duy Phong.
Sắc mặt anh ta từ trắng bệch chuyển sang tái xanh hiển nhiên không ngờ tôi lại quyết tuyệt đến mức này, càng không ngờ tôi đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như thế.
“Hà An, cô điên rồi à?”
“Đó là tài sản chung của vợ chồng chúng ta!”
Anh ta gầm lên, gân xanh trên trán nổi rõ, giọng nói mất kiểm soát.
“Tài sản chung của vợ chồng?”
Tôi bật cười khẽ, nụ cười lạnh đến thấu xương.
“Vậy thì anh giải thích giúp tôi xem, hơn bốn mươi vạn tài sản chung đó, vì sao dưới sự quản lý của một mình anh lại có thể bốc hơi không dấu vết?”
“Còn nữa, chiếc vòng tay trị giá mấy vạn trên cổ tay Lâm Ngọc Khuê, cùng bữa đồ Nhật hơn bảy nghìn tối nay, có phải cũng là khoản chi tiêu hợp lý từ cái gọi là ‘tài sản chung’ đó không?”
“Và còn nữa.”
Tôi dừng lại một nhịp, ánh mắt sắc lạnh như dao lướt qua hai con người đang đứng kề sát nhau.
Pháp luật nước tôi quy định, trong thời kỳ hôn nhân mà sống chung với người khác dưới danh nghĩa vợ chồng, hoặc thiết lập quan hệ ổn định lâu dài, thì đủ yếu tố cấu thành tội trùng hôn.
Dù chưa chạm ngưỡng hình sự, thì hành vi này cũng hoàn toàn đủ để xác định bên có lỗi trong ly hôn, giúp tôi được bồi thường tương xứng khi phân chia tài sản.
Viên cảnh sát lớn tuổi có vẻ từng gặp không ít chuyện kiểu này, ông nhìn Trần Duy Phong, giọng nghiêm túc:
“Thưa ông, mời ông theo chúng tôi về trụ sở để phối hợp điều tra.”
Cơ thể anh ta đột nhiên cứng đờ.
Cả đời này thứ anh ta coi trọng nhất chính là thể diện và sự nghiệp.
Bị cảnh sát áp giải khỏi một nhà hàng sang trọng, chẳng khác nào bị tát thẳng mặt giữa thiên hạ.
“Tôi không đi!”
“Cô ta vu khống! Đây là bịa đặt!”
Anh ta gào lên, giọng hung hăng nhưng trong mắt đã lộ rõ hoảng loạn.
“Mời anh phối hợp.”
Viên cảnh sát trẻ ở phía sau rút còng tay, giọng cương quyết không cho phép thương lượng.
Lâm Ngọc Khuê mặt cắt không còn giọt máu, vội túm lấy tay áo anh ta, cuống đến mức suýt bật khóc:
“Duy Phong, phải làm sao bây giờ? Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì...”
Nếu chuyện lan ra, Trần Duy Phong, vị bác sĩ trẻ vừa được đề bạt làm phó chủ nhiệm, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới y học.
Anh ta quay phắt lại nhìn tôi, ánh mắt như muốn thiêu cháy tôi tại chỗ. Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ từng bị anh ta dẫm dưới chân, nhẫn nhịn đến đáng thương, lại có ngày có thể khiến anh ta thân bại danh liệt.
Tôi đón ánh mắt ấy, bình tĩnh và lạnh lùng, không tránh né, cũng không cúi đầu.
Khi cảnh sát chuẩn bị đưa anh ta rời đi, anh ta vùng vẫy quay đầu lại, gào lên:
“Hà An, cô sẽ phải hối hận!”
“Tôi nhất định không để yên cho cô!”
Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn bóng dáng chật vật của anh ta bị đẩy vào xe cảnh sát, lòng chẳng còn chút dao động nào.
Hối hận sao?
Không.
Tôi chỉ hối hận vì đã không làm điều này sớm hơn.
5.
Kiếp trước, tôi đã từng hối hận.
Nhưng ở kiếp này, tôi chỉ muốn lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình, sau đó cắt đứt hoàn toàn với Trần Duy Phong – không nửa bước dây dưa.
Tin Trần Duy Phong bị cảnh sát đưa đi như mọc cánh, chỉ sau một đêm đã lan khắp bệnh viện. Không ai có thể ngăn được tốc độ lan truyền của tin tức chấn động ấy.
Sáng hôm sau, khi tôi đến để làm thủ tục nghỉ việc, những gì chờ đợi tôi là vô số ánh nhìn đầy phức tạp. Có người hả hê, có kẻ khinh thường, cũng có một vài ánh mắt lặng lẽ đồng cảm giấu kín trong im lặng.
Những người từng xu nịnh Trần Duy Phong, từng giễu cợt tôi sau lưng, nay lại cố né tránh, sợ bản thân dính phải một vệt xui xẻo nào đó.
“Nghe gì chưa? Trưởng khoa Trần bị bắt thật rồi, hình như dính tới tài chính.”
“Tài chính cái gì? Là vợ anh ta tố anh ta chiếm đoạt tài sản cơ mà. Còn tố cả ngoại tình nữa!”
“Vợ á?”
“Ừ, là Hà An đấy. Cô y tá suốt ngày cắm đầu làm việc ấy, trước giờ chưa từng công khai mà.”
“Trời ạ, nhìn hiền hiền mà ra tay cũng ghê thật.”
Tôi lặng lẽ bước qua những lời xì xào, mặt không đổi sắc, thẳng tiến đến văn phòng trưởng y tá.
Trưởng y tá là một phụ nữ trung niên, tính tình coi như công tâm, mấy năm nữa là nghỉ hưu. Bà đưa đơn nghỉ việc đã ký cho tôi, thở dài:
“Hà An, chuyện lần này… cô làm lớn quá rồi. Bên lãnh đạo bệnh viện đang rất chú ý.”
Tôi nhận lấy, gật đầu nhẹ: “Tôi biết.”
Vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng đột ngột bật mở. Trưởng phòng hành chính bước vào, sắc mặt âm trầm như sắp có bão, phía sau ông ta là Trần Duy Phong – người mà suýt chút nữa tôi đã giao cả cuộc đời.
Anh ta được cho tại ngoại, nhưng vẻ ngoài đã chẳng còn chút phong độ ngày nào. Bộ vest đắt tiền nhàu nhĩ, quầng mắt đen sì như đêm kéo dài suốt cả tháng, cả người trông tiều tụy đến thảm hại.
“Hà An, theo tôi lên gặp viện trưởng.” Giọng điệu của trưởng phòng hành chính nặng nề, hoàn toàn không cho tôi cơ hội từ chối.
Phòng viện trưởng hôm đó im lặng đến mức ngột ngạt, không khí như đặc quánh lại, căng như dây đàn.
Viện trưởng là một người đàn ông ngoài năm mươi, ánh mắt sắc như kim dưới cặp kính gọng bạc, vừa giảo hoạt vừa toan tính. Ông ta ban đầu giả bộ khách sáo, nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, nhưng giọng điệu lập tức chuyển hướng:
“Tiểu Hà à, vợ chồng thì ai mà chẳng có lúc lục đục, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành, chẳng ai để bụng chuyện qua đêm đâu.”
“Duy Phong là nhân tài trẻ mà bệnh viện đang dốc lòng bồi dưỡng. Tương lai của cậu ấy sáng lắm. Cô làm ầm chuyện thế này, chẳng những ảnh hưởng đến cậu ấy mà còn làm uy tín bệnh viện bị tổn hại nghiêm trọng.”
Trần Duy Phong đứng bên cạnh, cúi đầu làm ra vẻ hối lỗi. Nhưng trong ánh mắt vụng trộm nhìn sang, tôi chỉ thấy bất mãn, oán hận – và cả sự tính toán quen thuộc đến mức khiến tôi buồn nôn.
Tôi ngẩng đầu, bình thản mở lời:
“Viện trưởng, đây không phải chuyện cãi nhau của vợ chồng. Đây là hành vi phạm pháp.”
Sắc mặt viện trưởng lập tức sầm xuống. Ông ta điều chỉnh lại kính, giọng mang theo sự mất kiên nhẫn:
“Tiểu Hà, chuyện gì cũng phải có chứng cứ cụ thể. Cô nói Duy Phong chiếm đoạt tài sản? Nhưng hai người là vợ chồng, tài sản là sở hữu chung. Pháp luật rất khó phân định. Còn cô bảo cậu ấy ngoại tình – có ảnh hay video không? Nếu không thì chỉ là suy diễn, không đủ giá trị làm chứng cứ.”
“Người trẻ mà, đừng quá kích động. Thế này đi, cô rút đơn kiện. Ổn định lại cuộc sống. Về phía bệnh viện, tôi có thể chủ động điều cô sang vị trí nhẹ nhàng hơn, chế độ đãi ngộ cũng tốt hơn. Cô thấy sao?”
Từng lời lẽ nghe như "hòa giải", nhưng thực chất là một hình thức uy hiếp.
Tôi hiểu rất rõ – họ không muốn công lý, họ chỉ muốn bảo vệ thanh danh cho bệnh viện và cái vỏ bọc "nhân tài trọng điểm" của Trần Duy Phong.
Tôi cười nhạt, không thèm khách sáo nữa.