Cài đặt
Màu nền
Cỡ chữ
Phông chữ
Ly Hôn Đầy Nước Mắt
Chương 5
Ly Hôn Đầy Nước Mắt
16.
Khi trở về nhà, đã là nửa đêm.
Thế nhưng trong phòng khách vẫn có một bóng dáng mảnh mai ngồi trên sofa, không quay đầu lại.
Đèn bật sáng, ánh sáng hắt lên sống lưng gầy gò của Giang Bích Bích, cô vẫn im lặng quay lưng về phía Trần Mục Thâm.
Anh biết cô đang giận.
Lẽ ra anh nên nói một câu dỗ dành.
Nhưng đôi chân anh như bị đóng băng, không thể bước nổi.
Đối với người phụ nữ này, cảm xúc của Trần Mục Thâm rất phức tạp.
Là cô đã chen vào sự cố chấp suốt hai kiếp anh dành cho Tô Vân.
Là cô từng khiến anh nghĩ rằng… có thể tiếp tục sống, dù mất đi người mà mình yêu nhất.
Anh đã nghĩ, có lẽ… mình từng yêu Giang Bích Bích thật.
Nhưng khi Tô Vân chết đi, mọi thứ trong anh cũng theo đó hóa thành tro tàn.
Khả năng yêu một người… hình như cũng chết theo cô ấy rồi.
Lúc này, anh không biết phải nói gì.
Cuối cùng, chỉ lặng lẽ xoay người, bước lên lầu.
Sau lưng anh, vang lên tiếng vỡ giòn tan—
ly thủy tinh rơi xuống sàn, vỡ vụn.
Giang Bích Bích ngồi đó, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn và sụp đổ.
Và trong đôi mắt ấy… Trần Mục Thâm lại thấy hình ảnh của Tô Vân ngày xưa.
Khi cô từng khóc vì bị phản bội.
Khi cô từng quỵ xuống vì tuyệt vọng.
Khi họ từng cãi nhau… rồi anh bỏ đi, để cô lại trong nước mắt.
Một bàn tay run rẩy nắm lấy tay anh.
Giang Bích Bích nghẹn ngào:
“Đừng đi… em xin anh…”
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Sau ngày hôm đó, Trần Mục Thâm dần dần không còn muốn về nhà nữa.
Anh bỏ lại tất cả công việc, bắt đầu rong ruổi khắp nơi.
Từ các ngôi chùa cổ trong núi sâu đến những thiền viện nơi biên giới…
Anh tụng kinh, sám hối, lặng lẽ tìm sự thanh tịnh mà suốt đời không có được.
Nửa năm sau, anh trở về.
Gầy đi, tĩnh lặng hơn, và dường như đã không còn là chính mình nữa.
Anh đưa cho Giang Bích Bích một tờ đơn ly hôn.
“Con trai giao cho em chăm sóc. Sau này… em cũng nhớ tự chăm lo cho mình.”
Giang Bích Bích cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Cuối cùng, giọng cô nghèn nghẹn:
“Anh… đã không còn yêu em nữa đúng không?”
“Anh không biết.” – Anh đáp.
Bởi vì tình yêu, với anh bây giờ, đã là một điều gì đó… quá xa vời.
Giang Bích Bích ngẩng đầu lên, khóe môi run lên, rồi đột ngột bật cười như kẻ hóa dại.
Cô xé nát tờ đơn ly hôn thành từng mảnh nhỏ.
“Trần Mục Thâm, dù có chết… em cũng không ly hôn với anh đâu.”
Rồi sau đó, cô thật sự mắc bệnh hiểm nghèo.
Căn bệnh đến đột ngột, giai đoạn cuối, không thể cứu chữa.
Thế nhưng… dù thân thể hao mòn, dù đau đến không thể ngủ nổi,
Giang Bích Bích vẫn cố chấp bám lấy anh—không chịu buông tay.
Cô nói:
“Em không cần anh yêu em. Chỉ cần anh ở lại bên em là đủ.”
Nhưng rồi, đứa con trai họ sinh ra—
đứa trẻ từng nghĩ gia đình là tất cả—
lặng lẽ thu dọn đồ, chuyển về nhà tổ họ Trần.
Trước khi đi, nó chỉ để lại một câu:
“Con không cần một người cha như ba.”
Từ đó, Trần Mục Thâm hoàn toàn trở thành một kẻ cô độc.
Không gia đình, không tình yêu, không còn gì cả.
Anh cắt tóc, xuất gia, nương nhờ cửa Phật.
Ngày ngày quét lá sân chùa, tụng kinh gõ mõ.
Chỉ vì một nguyện vọng duy nhất trong lòng—
Cầu xin cho Tô Vân… có một kiếp sau tốt đẹp hơn.
Ngoại truyện – Trần Mục Thâm
Tôi là người mang ký ức trọng sinh trở lại.
Khi ấy, Tô Vân chỉ là một cô bé đáng thương bị bố mẹ ruồng bỏ.
Tôi đã đi trước Thẩm Khuê một bước.
Thuyết phục ba mẹ, nhận nuôi cô ấy.
Kiếp trước, cô ấy được gia đình Thẩm Khuê nhận về.
Sau khi lớn lên, cô và Thẩm Khuê như thanh mai trúc mã, rồi thuận lý thành chương mà kết hôn.
Tôi từng thổ lộ tình cảm với Tô Vân, nhưng cô ấy lại nói:
"Thẩm Khuê trong lòng tôi, có vị trí quá quan trọng."
Trái tim cô, từ lâu đã không còn chỗ trống cho ai khác.
Tôi không cam tâm.
So với Thẩm Khuê, tình yêu tôi dành cho cô ấy chẳng hề kém cạnh.
Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, kết hôn với người khác, sinh con cho người đàn ông khác.
Thì ra, thua ngay từ vạch xuất phát—
là khoảng cách mà cả đời này, tôi và Tô Vân không thể nào vượt qua.
Nhưng kiếp này, tôi là người đến bên cô sớm hơn.
Đúng như kế hoạch của tôi.
Người mà Tô Vân yêu trước… không phải là Thẩm Khuê, mà là tôi.
Ngày chúng tôi kết hôn, tôi cuối cùng cũng như nguyện—
cưới được người con gái mà tôi đã yêu thương suốt hai kiếp.
Nhưng tình yêu của Tô Vân lại quá mãnh liệt.
Cô ấy một khi đã yêu ai, thì sẽ trao đi toàn bộ trái tim và linh hồn.
Còn tình yêu của tôi, là sự tính toán mà có.
Cảm giác tội lỗi khổng lồ đè nặng lên tim tôi,
thường xuyên khiến tôi nghẹt thở.
Đúng lúc tôi cần một nơi để trút bỏ, thì tôi gặp được Giang Bích Bích.
Cô ấy rất bình thường, nhưng cũng rất đơn giản.
Ở bên cô ấy, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm đã lâu không có.
Yêu một người, thật sự rất mệt mỏi.
Nên tôi chọn cách — được một người yêu.
Khi Tô Vân phát hiện tôi ngoại tình, phản ứng đầu tiên của tôi
là… thở phào nhẹ nhõm.
Vì thế, tôi đề nghị ly hôn với cô ấy.
Dù không có Thẩm Khuê, cả đời này cô ấy cũng sẽ gặp được người khác yêu cô ấy.
Không nhất thiết phải là tôi.
Giống như Thẩm Khuê vậy thôi.
Ở kiếp này, chẳng phải anh ta cũng đã cưới bạn thân của cô ấy — Tống Ninh hay sao?
Tôi đã tự thuyết phục bản thân như vậy.
Ly hôn với cô ấy, cuối cùng trở thành một loại chấp niệm khác trong tôi.
Không chết… không dứt.
Ngoại truyện – Thẩm Khuê
Từ rất lâu trước đây, trong đầu tôi luôn hiện lên bóng lưng của một cô gái.
Mãi mãi không xua tan được.
Theo thời gian, tôi dần nhận ra—
người con gái ấy chính là Tô Vân.
Nhưng tôi lại không có suy nghĩ gì đặc biệt với cô ấy cả.
Người tôi yêu… là Tống Ninh mà.
Huống hồ, Tô Vân là người của Trần Mục Thâm, chuyện đó là điều mà tất cả chúng tôi đều biết rõ.
Ban đầu, tôi không để tâm đến.
Nhưng về sau, ký ức trong đầu tôi ngày một nhiều hơn.
Những mảnh ghép rời rạc, hỗn loạn, từng chút từng chút một trỗi dậy.
Tôi dần nảy sinh những cảm xúc… không thể gọi tên dành cho Tô Vân.
Để dập tắt sự hèn hạ trong lòng mình,
tôi chọn kết hôn cùng ngày với Trần Mục Thâm.
Tự tay chặt đứt mọi khả năng.
Tự tay phong kín con đường quay đầu của chính mình.
Nhưng sau khi kết hôn, trong lòng tôi lại sinh ra một thứ cảm xúc khác—
ghen tỵ.
Khi nhìn thấy người đứng cạnh Tô Vân không phải là tôi,
tôi phát điên vì ghen với Trần Mục Thâm.
Vì vậy, tôi dẫn Tống Ninh ra nước ngoài.
Chủ động tránh xa Tô Vân.
Chỉ cần không nhìn thấy nữa…
thì sẽ không còn cảm xúc nữa.
Phải không?
Tôi cố tình không hỏi thăm bất kỳ tin tức gì về cô ấy.
Dồn hết sự chú ý vào người vợ của mình — Tống Ninh.
Cứ như thế, tôi tự lừa mình dối người, sống suốt bảy năm trời.
Cho đến khi gặp lại Tô Vân lần nữa, tôi mới nhận ra—
Những suy nghĩ tôi từng cố giấu đi,
từng cho là dơ bẩn, là đáng khinh,
chúng chưa từng biến mất.
Ngược lại…
chúng còn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Khi biết cô ấy sắp chết,
những cảm xúc trong tôi gần như muốn phá vỡ lồng ngực.
Tôi rất muốn nói với Tô Vân rằng—
đừng yêu Trần Mục Thâm nữa.
Anh ta không xứng đáng.
Nhưng tôi biết…
tôi lấy tư cách gì để nói những lời đó?
Tôi là bạn của cô ấy.
Là chồng của bạn thân cô ấy.
Sau khi Tô Vân ra đi,
trái tim tôi dường như bị khoét rỗng một nửa.
Không cách nào lấp đầy được nữa.
Mọi người đều nói,
chính vì cái chết của Tô Vân,
nên Tống Ninh mới bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi.
Nhưng không ai biết—
thật ra tôi và Tống Ninh đã sớm ly hôn rồi.
Tôi hận thế giới này.
Hận nó đã trao cho tôi những ký ức rời rạc, hỗn loạn.
Hận nó buộc tôi phải sống mãi trong đau khổ,
mà vĩnh viễn…
không bao giờ hiểu được sự thật rốt cuộc là gì.
-Hết-