Cài đặt

Màu nền

Cỡ chữ

18px

Phông chữ

Trò Đùa Tàn Nhẫn Ngày Cưới

Đang tải...

Chương 2

Trò Đùa Tàn Nhẫn Ngày Cưới

2.

Nửa tiếng sau, sảnh tiệc của khách sạn rơi vào một trận hỗn loạn.

Nơi lẽ ra sẽ là lễ đường thiêng liêng của hôn lễ, giờ phút này chẳng khác gì một sân khấu bi hài, trước mặt tất cả quan khách hai bên.

Tôi đứng trên bục sân khấu, tay cầm micro.

Dưới khán đài là những gương mặt thân quen – người thân, bạn bè, đối tác, đủ cả. Ai nấy đều ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Họ đến để chúc mừng ngày tôi và Trịnh Hạo Dương kết hôn.

Không ngờ lại nghe tôi tuyên bố hủy hôn ngay trong ngày cưới.

“Kính thưa các cô chú, các bác và quý vị bạn bè,” tôi cất tiếng, âm thanh vang vọng rõ ràng qua hệ thống loa. “Tôi xin gửi lời xin lỗi đến mọi người. Hôn lễ hôm nay… sẽ không diễn ra nữa.”

Cả hội trường lập tức rộ lên những tiếng xì xào.

“Hủy hôn?”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chú rể đâu? Cô dâu sao lại lên tiếng như vậy?”

Tôi đợi vài giây để họ dịu lại, rồi mới tiếp lời.

“Lý do rất đơn giản: chú rể phản bội tôi.”

Từng chữ rơi xuống như một quả bom, khiến không khí hội trường như đông cứng lại.

Một vài người trợn mắt, số khác há hốc mồm không nói nổi lời nào.

Trịnh phu nhân – mẹ của Trịnh Hạo Dương – lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

“Giang Huyên, con nói gì thế? Hạo Dương làm sao có thể phản bội con?”

Tôi nhìn bà ta, khoé môi nhếch lên lạnh lẽo: “Cô Trịnh, con trai cô không chỉ phản bội, mà còn muốn tôi mặc váy phù dâu, đứng bên cạnh chúc mừng cho tình nhân của anh ta mặc váy cưới.”

Sắc mặt Trịnh phu nhân lập tức sầm xuống, vừa giận vừa xấu hổ.

“Người thứ ba là ai?”

“Là thư ký riêng của anh ta – Tô Thiến Thiến.”

Tôi vừa dứt lời, cả hội trường nổ tung như vỡ chợ.

Tất cả mọi người bắt đầu ngoái đầu nhìn quanh, cố tìm ra người phụ nữ đó.

Tô Thiến Thiến đang ngồi khuất ở một góc xa sân khấu, gương mặt cắt không còn giọt máu, hai tay run rẩy đặt trên đùi, chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn.

Tôi giơ tay, chỉ thẳng về phía cô ta.

“Là cô ấy, người mặc váy dạ hội màu hồng đang ngồi ở hàng ghế ngoài cùng bên phải.”

Tức thì mọi ánh mắt trong khán phòng đổ dồn về phía cô ta.

Không ít người bắt đầu thì thầm với nhau.

“Mặt dày đến mức này là hiếm thấy đấy.”

“Ngay trong lễ cưới mà cũng dám cướp chú rể?”

“Cô gái kia là ai thế? Cái tên Tô Thiến Thiến này nổi tiếng ở đâu ra vậy?”

Tôi không dừng lại.

“Có thể mọi người chưa biết, hôm nay cô Tô Thiến Thiến này vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để mặc váy cưới, sánh bước bên chú rể.”

“Còn tôi thì sao?” Tôi nhìn từng người bên dưới, bình thản hỏi. “Tôi sẽ mặc váy phù dâu, đứng một bên vỗ tay chúc mừng cho hai người họ?”

Những tiếng bàn tán giờ đây đã trở thành một cơn sóng.

Có người phẫn nộ, có người sững sờ, có người đã rút điện thoại ra ghi hình.

Trịnh phu nhân giận đến mức sắc mặt tái mét, tay run run chống lên bàn.

“Hạo Dương đâu rồi? Gọi nó ra đây! Bảo nó phải giải thích rõ ràng!”

Tôi nhìn xuống khán đài, giọng không nhanh không chậm: “Trịnh Hạo Dương hiện đang ở trong phòng chuẩn bị. Có lẽ anh ta đang nghĩ xem nên đối mặt với chuyện này thế nào cho đỡ mất mặt.”

Vừa dứt câu, cửa phòng tiệc bất ngờ bật mở.

Trịnh Hạo Dương bước vào, toàn thân lấm lem, trên mặt còn in rõ vết thương. Đường cào máu bên má chưa kịp xử lý, trông vô cùng nhếch nhác.

Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía anh ta.

Trịnh phu nhân cuống cuồng chạy lên: “Hạo Dương! Chuyện này là sao? Những gì Huyên Huyên nói có đúng không?”

Ánh mắt Trịnh Hạo Dương lướt qua tôi đang đứng trên sân khấu, sau đó dừng lại nơi Tô Thiến Thiến đang cúi gằm mặt dưới hàng ghế phía dưới.

Cổ họng anh ta nghẹn ứ, gương mặt căng cứng như đang cố tìm lời.

“Mẹ… con…”

“Con cái gì mà con?!” Trịnh phu nhân quát lớn. “Mau nói rõ ràng!”

Anh ta im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Hai chữ đó rơi xuống, như một mũi dao cắt đôi bầu không khí.

Toàn bộ phòng tiệc rơi vào im lặng chết lặng.

Mọi người đã hiểu.

Tôi không bịa chuyện. Anh ta thật sự đã phản bội.

Trịnh phu nhân loạng choạng, nếu không có người đỡ kịp thì suýt nữa đã ngã khuỵu xuống sàn.

“Con… con đúng là thứ không ra gì!”

Bà run rẩy chỉ tay vào mặt con trai, gần như không thể kiểm soát nổi cảm xúc: “Con có biết hôm nay là ngày gì không? Có biết mình vừa làm chuyện nhục nhã đến mức nào không?!”

Người nhà họ Giang cũng không thể ngồi yên thêm.

Nhị thúc tôi – Giang Thừa Nghĩa – đập bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: “Trịnh Hạo Dương, cậu đang đùa giỡn với cả nhà họ Giang chúng tôi đấy à?”

“Đúng vậy! Cậu tưởng đây là cái chợ chắc?”

“Chúng tôi đã tin tưởng giao cả đời con bé cho cậu, vậy mà cậu làm thế này sao?”

Từng người trong nhà họ Giang lần lượt đứng dậy, ánh mắt đều lạnh lẽo.

Lời lẽ phẫn nộ vang lên khắp hội trường.

Trong khi đó, người nhà họ Trịnh thì im thin thít. Mặt ai cũng tái mét, không dám ngẩng đầu.

Trịnh Hạo Dương – đứa con trai mà họ từng tự hào – giờ phút này đã trở thành trò cười trước mặt bao nhiêu người.

Tôi lặng lẽ nhìn tất cả, lòng lại thấy bình tĩnh đến lạ.

Đây chính là điều tôi muốn.

Tôi muốn tất cả phải nhìn thấy rõ con người thật của Trịnh Hạo Dương.

Muốn anh ta thân bại danh liệt.

Tôi đưa micro lên lần nữa.

“Xin mọi người giữ trật tự một chút. Tôi vẫn còn vài lời muốn nói.”

Phòng tiệc dần lặng xuống.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười.

“Trước hết, tôi muốn cảm ơn tất cả vì đã có mặt hôm nay. Dù lễ cưới không thể diễn ra, nhưng tấm chân tình của mọi người, tôi xin ghi nhận.”

Tôi dừng lại một chút, nhìn từng gương mặt dưới khán đài rồi tiếp tục:

“Thứ hai, tôi muốn chia sẻ một tin vui.”

“Dù hôm nay tôi không thể kết hôn với Trịnh Hạo Dương, nhưng tôi sẽ sớm bắt đầu một hành trình mới.”

Bên dưới, những tiếng xì xào lại nổi lên.

“Hành trình mới?”

“Là sao? Ý cô ấy là gì vậy?”

Tôi khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng xuống khán đài.

“Kể từ hôm nay, tôi – Giang Huyên – sẽ chính thức tiếp quản toàn bộ quyền điều hành Tập đoàn Giang thị. Ba tôi đã quyết định chọn tôi làm người kế nhiệm của Giang gia.”

Cả khán phòng nổ tung lần nữa.

Nếu tin hủy hôn là một cú sốc, thì câu nói này chẳng khác nào một trận động đất.

Tập đoàn Giang thị là một trong những tập đoàn tư nhân hàng đầu thành phố, nắm trong tay tài nguyên, thị phần và mối quan hệ không ai dám xem nhẹ.

Việc tôi – người vừa bị phản bội trong ngày cưới – bước lên vị trí nắm quyền cao nhất, chẳng khác gì bước ngoặt thay đổi cả cục diện thương trường.

Sắc mặt Trịnh Hạo Dương lập tức trở nên tái nhợt.

Anh ta hiểu rõ hơn ai hết, nếu Giang Huyên thực sự lên nắm quyền, thì Trịnh thị sẽ không còn đường nào chen chân trong thành phố này nữa.

Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng tiệc, rồi dừng lại nơi anh ta.

“Cuối cùng,” tôi nói, “tôi muốn gửi đến anh – Trịnh Hạo Dương – một lời thông báo chính thức.”

“Tất cả các mối hợp tác giữa Giang thị và Trịnh thị, từ hôm nay, lập tức chấm dứt. Bao gồm tất cả dự án đang triển khai, lẫn thỏa thuận chiến lược trước đó.”

Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta trắng bệch.

Trịnh thị hiện nay vẫn còn đang sống dựa vào nhiều hợp đồng từ Giang thị. Một khi những hợp tác này bị rút lại, hệ thống tài chính lẫn chuỗi cung ứng đều sẽ lập tức gặp vấn đề.

“Huyên Huyên!” Trịnh Hạo Dương không chịu nổi nữa, vội vàng lao lên sân khấu. “Em không thể làm vậy! Chúng ta có thể bắt đầu lại… anh sẽ lập tức cắt đứt với Tô Thiến Thiến!”

Tôi đứng yên nhìn anh ta, ánh mắt không còn chút dao động.

“Bắt đầu lại?”

Tôi cười lạnh, giọng vang khắp hội trường.

“Trịnh Hạo Dương, anh nghĩ sau tất cả những gì anh làm, tôi còn có thể bắt đầu lại với anh?”

“Anh biết anh sai rồi. Anh thật sự… thật sự biết mình sai—”

“Sai?” Tôi cắt lời, từng chữ sắc như lưỡi dao.

“Anh sai ở đâu? Sai vì để tôi bắt quả tang? Hay sai vì chưa kịp lừa gạt tôi thêm một bước nữa?”

Trịnh Hạo Dương há miệng định nói gì đó, nhưng không phát ra được tiếng.

Bởi vì tất cả những điều tôi nói… đều là sự thật.

Anh ta chưa từng cảm thấy có lỗi.

Chỉ tiếc nuối vì bị lật tẩy.

“Giang Huyên!” Anh ta tuyệt vọng gọi tên tôi. “Chúng ta ở bên nhau ba năm… chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?”

“Tình cảm à?”

Tôi bật cười, nhưng trong mắt không còn chút ấm áp.

“Tôi từng có tình cảm với anh, nên mới đau đến thế. Nhưng giờ phút này, tất cả cảm xúc ấy… đều đã hóa thành căm hận.”

Tôi bước lên một bước, đối mặt với anh ta, ánh mắt không hề chớp.

“Trịnh Hạo Dương, tôi hận anh. Hận sự phản bội của anh. Hận ánh mắt giả dối của anh. Hận cả việc anh xem tôi như kẻ ngốc, một con búp bê biết cười, không biết nghi ngờ.”

Từng câu, từng chữ, đều là vết dao đâm thẳng vào lòng người.

Và tôi vẫn tiếp tục, giọng dứt khoát:

“Và tôi sẽ bắt anh… phải trả giá.”

“Phải trả giá gì?” Anh ta hỏi, giọng gần như run rẩy.

Tôi bước lên một bước, cúi sát vào tai anh ta, hạ giọng thì thầm — vừa đủ để anh ta nghe, vừa đủ để lạnh sống lưng.

“Trả giá… bằng việc mất hết tất cả.”

Toàn thân Trịnh Hạo Dương khẽ run.

Anh ta biết tôi không nói đùa.

Nhà họ Giang đủ tiềm lực, còn tôi – Giang Huyên – đủ lý trí và quyết tâm để biến lời đó thành sự thật.

“Huyên Huyên…”

“Đừng gọi tên tôi.”

Tôi lùi một bước, giọng phẳng lặng như thể đang tuyên bố kết thúc một bản án.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì. Người dưng.”

Nói dứt câu, tôi không nhìn anh ta thêm một giây nào nữa, xoay người rời khỏi sân khấu.

Đám đông bên dưới gần như vô thức tách thành hai hàng, nhường đường cho tôi.

Tôi sải bước đi thẳng về phía cuối khán phòng — nơi Tô Thiến Thiến đang cúi rạp người, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run như cầy sấy.

Vừa thấy tôi, cô ta hoảng hốt định đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng ngay lập tức, hai vệ sĩ do ba tôi cử đến đã bước lên chặn đường.

“Cô Tô Thiến Thiến.” Tôi chậm rãi tiến lại gần, khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhẹ như gió thoảng. “Chúng ta nói chuyện một chút chứ?”

Cô ta nuốt khan, lắp bắp không thành tiếng: “Giang… Giang tiểu thư… tôi nghĩ là… là chúng ta không còn gì để nói…”

“Có chứ.” Tôi nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh.

“Chẳng hạn như… cô đã dùng cách gì để quyến rũ Trịnh Hạo Dương?”